“Trận đấu” buổi sáng chỉ là một cuộc ẩu đả nhỏ, là sân nhà của các tiểu bối, bữa tiệc tối mới là điểm nhấn thực sự.
Nghe nói buổi tối ông cụ Phó cũng sẽ tham dự, vậy nên không ai dám lơ
là.
Gần trưa, Bắc Sơ nhận được tin nhắn của Triệu Tư Hỉ liền đứng dậy rời đi, lúc này vợ chồng nhà họ Bắc đột nhiên đi tới chỗ bọn họ.
“Buổi tối nhớ quay lại nhé.” Dương Thư Hoa khoác lên mình bộ dáng của một người mẹ, ân cần lộ ra vẻ hài lòng khi nhìn thấy sự thay đổi của Bắc Sơ: “Cứ như vậy là tốt đấy”
Mặc dù Bắc Sơ không có hứng thú với bữa tiệc ban đêm, nhưng cô cũng nhẹ nhàng đồng ý mà không hề kêu ca gì.
Bắc Nguyệt ở một bên âm thầm quan sát thái độ của Bắc Sơ, hai hàm răng cô ta cắn chặt gần như có thể sắp vỡ vụn bất kỳ lúc nào.
Ánh mắt đầy tức giận của Bắc Sơ làm như vô tình liếc về phía cô ta.
Ánh mắt ấy cực kỳ lạnh lùng, giống như một chậu nước đá dội thẳng vào mặt, Bắc Nguyệt sợ đến mức hô hấp không ổn định, sự ghen tị trong nháy mắt hoàn toàn bị dập tắt.
Sau đó Bắc Sơ cong mắt, nói lời tạm biệt với vợ chồng nhà họ Bắc bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Sau khi thay lại bộ quần áo thường ngày, Bắc Sơ làm theo mô tả trong tin nhắn và nhanh chóng rời khỏi hiện trường bữa tiệc.
Đến nơi hẹn, cô nhìn thấy Triệu Tư Hỉ đang mặc một bộ trang phục mỏng manh đến mức còn không cản được gió, cô ấy run rẩy đứng đó chờ cô.
“Sao chị mặc ít thế?”
Vẻ mặt Bắc Sơ rất nghiêm túc, cô liền bước tới kéo cô ấy lên chiếc xe cô ấy vừa dừng bên cạnh: “Chị không muốn sống sót qua mùa đông này nữa à?”
Hệ thống sưởi trong xe đã được bật sẵn, Triệu Tư Hỉ vừa bước vào xe đã ngừng run rẩy, cô ấy nháy mắt quyến rũ với cô: “Còn không phải chị đã ước lượng sai nhiệt độ rồi sao? Chờ lát nữa dán thêm mấy miếng Noãn Bảo Bảo là chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? "
Bất lực nhìn Triệu Tư Hỉ một hồi, Bắc Sơ cuối cùng cũng nhượng bộ, cũng không tiếp tục chủ đề nữa.
"Đúng rồi, Sơ, tối nay em có đến nữa không?"
Xe vừa chạy được một đoạn, Triệu Tư Hỉ đột nhiên hỏi cô.
Bắc Sơ gật đầu: “Mẹ em bảo em đến, còn chị thì sao?”
"Chị..." Triệu Tư Hỉ như nhớ lại điều gì đó, trong mắt cô ấy đột nhiên tràn đầy tức giận: "Chị vốn không muốn đi, nhưng nếu đêm nay chị không quay lại báo thù tên khốn đó thì chị không cảm thấy yên lòng được!"
Trên đường đi, Triệu Tư Hỉ như biến thành một cái máy hát, cô ấy kể lại khá sống động câu chuyện bi thảm về việc ngày hôm nay cô ấy đã bị người ta chơi một vố như thế nào.
"...Lúc đó chị bị lạnh đến mức tưởng như sắp chết đến nơi, không biết tên đó từ ở đâu tiến đến khoác thêm áo khoác lên người chị, lúc đó chị cảm động đến mức muốn lập tức quỳ xuống gọi anh ta là cha, nhưng cuối cùng thì sao chứ, còn chưa đỡ lạnh được mấy phút anh ta liền lấy lại áo khoác, giỡn kiểu gì kỳ vậy chứ!"
Bắc Sơ mặc dù thông cảm với trải nghiệm của Triệu Tư Hỉ nhưng cô vẫn không nhịn được cười càng lúc càng to.
"Sao em lại cười? Em có biết người đó là ai không?"
Triệu Tư Hỉ liếc cô một cái, rồi tức giận nói: "Phó Hành Trạch!"
Bắc Sơ ngừng cười, kinh ngạc mở to hai mắt.
"Làm sao anh ấy...?"
Mọi người đều biết rằng Phó Hành Trạch là người nghiêm túc nhất và điềm tĩnh nhất trong giới thượng lưu ở thành phố này.
Không ngờ tới anh ấy lại làm ra sự việc như thế.
Triệu Tư Hỉ xua tay nói: “Ai mà biết được chứ? Hiện giờ chị cũng có thể nhìn rõ rồi, mấy cái tin đồn ca ngợi anh ta là quân tử đoan chính gì đó đều là tin đồn nhảm cả!"
Cô ấy vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của Bắc Sơ đột nhiên vang lên.
Bắc Sơ nhấc điện thoại lên, sau đó liền quay sang áy náy nhìn Triệu Tư Hỉ, Triệu Tư Hỉ thản nhiên xua tay bảo cô cứ bắt máy.
Bắc Sơ liền trả lời điện thoại.
Bên kia liền vang lên một giọng nữ quen thuộc, chính là Bắc Nguyệt gọi tới.
Giọng điệu của cô ta thấp hơn bình thường, còn mang theo chút trách móc: "Bắc Sơ, hôm nay sau khi dự tiệc xong chúng ta nghiêm túc nói chuyện đàng hoàng nhé?"
Nếu trước đây Bắc Nguyệt nói với Bắc Sơ bằng giọng điệu như vậy, Bắc Sơ hẳn sẽ cảm thấy uể oản và chán nản.
Nhưng bây giờ…
Bắc Sơ thoải mái đổi tư thế ngồi, nheo mắt nói: "Được."
Rất nhiều chuyện chỉ cách một bước là có thể thay đổi, một khi bạn ngừng lừa dối chính mình và người khác thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn, chẳng hạn như Bắc Nguyệt sẽ không bao giờ buông bỏ thái độ thù địch với cô và hòa hợp với cô, đây là một định lý vĩnh cửu.
Bắc Nguyệt ở bên kia tỏ vẻ bối rối, cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Bắc Sơ bên này đã cúp điện thoại trước.
Giữa âm thanh thông báo kết thúc cuộc gọi kéo dài, đầu ngón tay Bắc Nguyệt nắm chặt điện thoại đến nỗi móng tay cô ta suýt nữa thì bị gãy.