Chương 2-6
Không khí đã có nhiều hơn mùi vị của mùa hè, Đường Minh Hồng có thể dự đoán được những ngày nóng bức, khó chịu sắp đến. Anh nhớ còn vài ngày nữa thôi là đến sinh nhật của Vương Chuẩn, sau vài ngày nữa là đến sinh nhật của Quách Thiển Thiển.
Anh nhớ được sinh nhật của Vương Chuẩn là vì ngày này năm ngoái, thời tiết nóng đến khủng khϊếp. Sử Khải nhờ anh nói dối Vương Chuẩn rằng cậu ta xin nghỉ học, sau đó bất chấp hậu quả, tiêu sạch số tiền mình có để mua một cái thùng đựng đầy những que kem mát lạnh. Sử Khải còn cho thêm đá vào thùng, bọc số kem đó rất cẩn thận, đặt sau yên xe đạp của Đường Minh Hồng rồi đẩy thùng kem đến dưới toàn nhà có căn phòng cậu ta thuê. Trên đường đi, Đường Minh Hồng còn giúp cậu ta đẩy thùng kem và nhìn thấy mồ hôi ướt đẫm lưng áo bạn.
Sử Khải quên mang chìa khoá, họ cùng nhau khiêng thùng kem vào rồi phải đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu. Lúc Vương Chuẩn ra mở cửa, quần áo xộc xệch, phía sau còn có một người con trai trông rất quen đang hấp tấp trốn vào một góc, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Sử Khải đang đứng ngoài cửa.
”Đây là thứ anh ấy tặng em làm quà sinh nhật.” Vương Chuẩn không chút liêm sỉ giơ cao chiếc chìa khoá trong tay ra trước mặt Sử Khải, cùng với đó là một hình núʍ ѵú bằng pha lê hiệu Swarovski.
Sử Khải đứng bất động, sự im lặng bao trùm ngoài dự đoán của Đường Minh Hồng. Cậu ta đứng đó, mồ hôi không ngừng chảy xuống thành dòng.
“Khốn kiếp!” Đường Minh Hồng ngửa cổ gào lên rồi lôi gã đàn ông phía sau Vương Chuẩn ra, tay đánh chân đạp túi bụi.
Vương Chuẩn định kéo người đó đứng dậy vì anh ta đã bị Đường Minh Hồng đánh đến nằm nỗi bẹp dí dưới đất, máu mũi chảy thành dòng, chẳng còn sức lực. “Đường Minh Hồng, dừng tay lại, chuyện của tôi và Sử Khải không đến lượt anh xía vào.”
“Cô cút ra!” Đường Minh Hồng căm tức nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của Vương Chuẩn.
“Muốn đánh thì anh cứ đánh tôi chết trước đi!” Cô ta bất chấp tất cả, đổ ập người xuống che chỡ cho gã đàn ông đó.
“Khốn nạn, Sử Khải! Cậu là thằng khốn!” Đường Minh Hồng gầm lên. Anh quay lại quát to vào mặt Sử Khải. “Cậu có còn là thằng đàn ông không hả, còn muốn quản người phụ nữ của cậu không đấy?” Nhưng Sử Khải lúc này chỉ chậm rãi nhặt những que kem đang chảy bị Đường Minh Hồng hất đổ văng vãi khắp hành lang.
“Sử Khải, anh có muốn tôi chết cho anh xem không?” Vương Chuẩn biết không thể nào lay động được Đường Minh Hồng nên quay sang Sử Khải nước mắt giàn giụa. “Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy!”
“Đường Minh Hồng, cậu tha cho Ngô Vũ Tinh đi!” Anh đã nhận ra gã đàn ông này là người trọ ở dưới tầng ba, ngày nào cũng giáp mặt nhau, cũng từng chào hỏi vài lần.
“Khốn kiếp!” Chính vì Sử Khải xin xỏ cho gã nên Đường Minh Hồng càng ra tay nặng hơn.
“Tôi xin cậu đấy!” Thấy anh không chịu dừng tay, Sử Khải vẫn ôm lấy kem, quỳ xuống trước mặt Đường Minh Hồng, Vương Chuẩn và Ngô Vũ Tinh.
“Khốn kiếp!” Đường Minh Hồng nhổ nước miếng trước khi đứng dậy, giơ tay định vung nắm đấm vào mặt Ngô Vũ Tinh.
Vương Chuẩn vội vàng nhắc nhở Ngô Vũ Tinh còn đang nằm bò dưới đất kêu rên: “Anh còn không chạy đi à?” Gã đó lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng bò dậy, một tay che mặt, một tay bóp chặt mũi đang chảy máu và bỏ chạy.
Chuyện cũ vẫn hiện lên như mới trong trí nhớ của anh, vì thế chuyện xảy ra hôm nay chẳng có gì bất ngờ.
Đường Minh Hồng ngồi trong căn phòng nhỏ ngăn cách với phòng làm việc lớn của công ty, anh đang viết từng email trả lời cấp trên, còn Sử Khải kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh anh rồi nói thao thao bất tuyệt. Sử Khải nói rất trôi chảy, lưu loát giống như Đường Minh Hồng chuẩn bị đầy đủ tài liệu đọc trước một cuộc họp vậy.
Sử Khải bây giờ chẳng tìm được người nào để nói chuyện, mà anh lại rất cần tâm sự. Anh rất muốn nói chuyện với Vương Chuẩn, nhưng cô ta đã chặn số của anh. Do vậy, những lời cần nói, Sử Khải đành trút lên người anh em tốt của mình là Đường Minh Hồng. Nội dung chủ yếu xoay quanh Vương Chuẩn, anh trách mắng Vương Chuẩn là loại con gái chê nghèo tham giàu, có mới nới cũ. Anh than thở đồ ăn, đồ mặc và thói tiêu xài hoang phí của cô ta mấy năm nay đều là dùng tiền của anh. Khi kể chuyện khiến anh đau lòng, anh lại chuyển chủ đề, kể lể Vương Chuẩn đã đối xử với anh tốt như thế nào, cô ta mua chân gà về, chỉ cắn một miếng, còn để phần hết cho anh. Anh không nỡ ăn kem mà cô ta mua về nên cứ để nó tan chảy trên tay, cô ta thấy thế mắng anh chẳng được tích sự gì. Nhưng khi thấy anh buồn, cô ta lại chạy đến dỗ dành anh…
“Ông anh ơi, em đang làm việc!” Toàn những chuyện cũ rích từ đời não đời nào, Đường Minh Hồng chán ngán đến mức gãi gãi đầu.
“Tớ biết.” Sử Khải gật đầu, thực ra anh cố gắng nói thật nhỏ, bản thân cũng sợ làm phiền đến đồng nghiệp là Đường Minh Hồng, nhưng ánh mắt anh lúc này thật cô đơn, đáng thương.
Đường Minh Hồng chẳng biết làm thế nào, anh thật sự không nghe nổi nữa, muốn đẩy bàn đứng đậy bước ra ngoài nhưng tâm sự đang cuộn lên trong lòng như sóng biển khiến anh chẳng có cách nào tuyệt tình như thế. Có lúc, Đường Minh Hồng không dám nhìn thẳng vào thứ tình cảm này, vì thấy thật đáng thương. Anh cảm nhận sâu sắc rằng, một khi nảy sinh cảm giác thương hại người nào đó thì luôn kèm theo cả sự khinh thường, mà Đường Minh Hồng không muốn thương hại Sử Khải, vì như thế có nghĩa là không tôn trọng bạn. Thật không ngờ, tình bạn của họ lại phát triển đến tình cảnh bi đát như thế này.
Trong lúc bị Sử Khải làm cho chán ngán, não nề thì Đường Minh Hồng lại rất muốn gặp Quách Thiển Thiển. Cũng chẳng hiểu vì sao khi gặp cô ấy, anh luôn cảm thấy vui vẻ, tâm trạng cực kỳ thoải mái. Nhưng bây giờ anh đang làm việc, chẳng thể đi đâu được, may mà vẫn có thể gọi điện thoại cho cô, nghe thấy giọng nói của cô, thế cũng được rồi.
Lúc Đường Minh Hồng gọi điện thoại đến, Quách Thiển Thiển đang cho vào cốc cà phê của mình rất nhiều sữa và đường, nhiều gấp mấy lần bình thường, may mà Tôn Diễm thấy kịp thời kêu lên: “Cậu muốn trở nên béo ú đấy à?”
Thiển Thiển cực kỳ thích mấy chiếc bàn đặt sát cửa sổ nhìn ra đường phố trong quán cà phê nơi cô đang làm thêm, đương nhiên không chỉ vì mấy chiếc bàn đó đặt cạnh tấm rèm cửa màu xanh nhạt và cửa kính sáng bóng. Mỗi lần có khách đến, cô sẽ giới thiệu ngay với họ chỗ ngồi đó, sau buổi chiều, lúc ít khách, cô sẽ tự pha cho mình một cốc cà phê, áp sát cái trán của mình lên tấm kính, ngón tay mân mê cái bàn gỗ, để ánh sáng lung linh nhảy nhót trên cổ và đôi vai.
Đường Minh Hồng vừa hay nghe thấy giọng của Tôn Diễm và Quách Thiển Thiển vọng vào trong điện thoại. “Dạo này gầy đi nhiều, không tin ôm thử xem!”
“Em không có nói anh đâu.” Quách Thiển Thiển liếc nhìn chiếc điện thoại, sau đó nói với Tôn Diễm đang cắn một miếng bánh ngọt hương vani to tướng. “Tha cho tớ đi, tớ là kẻ hâm mộ đồ ngọt hết thuốc chữa mà.”
“Tuỳ cậu thôi.” Tôn Diễm hấp háy mắt, quay người bỏ đi.
“Anh biết em không nói với anh.” Đường Minh Hồng ở đầu máy bên kia cười với giọng cưng chiều và dịu dàng. “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, em làm như vậy sẽ phá hỏng hương vị cà phê nguyên chất đấy.”
Quách Thiển Thiển phản bác lại: “Nhưng em không thích vị đắng*!”
*. Trong tiếng Trung, “ăn đắng” còn đồng nghĩa với từ chịu khổ.
Anh vội vàng gật đầu, đáp: “Ừ, anh nhất định sẽ chiều chuộng em, yêu em, để em mãi mãi chìm đắm trong mật ngọt.”
“Buồn nôn!” Cả hai người đồng thanh kêu lên, nhưng một người là Sử Khải đang ngồi cạnh Đường Minh Hồng, còn người kia là Quách Thiển Thiển nói qua điện thoại. Sử Khải liên tục kéo tay của Đường Minh Hồng, có ý nhắc nhở anh, đừng quên mục đích chính của cuộc gọi này.
“Vương Chuẩn có ở đấy không em?” Nghe Đường Minh Hồng nói vậy, Quách Thiển Thiển vội vàng lấy hai tay che điện thoại rồi quay đầu lại nhìn trước ngó sau như kẻ trộm thì thấy Vương Chuẩn đang ở quầy sắp xếp cốc chén. “Có chuyện gì à?” Giọng của cô có phần lạnh lùng, vì bản thân cô không thích bàn luận sau lưng người khác.
Đường Minh Hồng liền hỏi: “Cô ấy không nói gì với em à?”
“Anh biết cái gì à?” Quách Thiển Thiển để lộ ánh mắt cảnh giác. “Bọn em cũng chưa thân đến mức chuyện gì cũng nói với nhau, hơn nữa còn có lúc nhìn nhau thấy chướng mắt nữa là…”
“Cô ấy và Sử Khải chia tay rồi, hơn nữa…”
“Hơn nữa chuyện này hình như không liên quan tới chúng ta.” Cô cắt ngang câu nói của Đường Minh Hồng rồi chỉnh âm lượng điện thoại xuống mức nhỏ nhất có thể, nhưng vẫn không dám nói điều gì quá đáng. “Em biết, anh và anh ấy rất thân thiết, là bạn thân của nhau, là cạ cứng trên sân bóng rổ, nhưng chuyện tình cảm, chúng ta không nên đưa ra quá nhiều ý kiến cho người khác.” Quách Thiển Thiển nói lưu loát câu nói mà chị cô Lâm Thâm Thâm đã nói với cô hôm qua.
Đường Minh Hồng thở dài, nói: “Vậy không thể giúp họ một chút sao? Chẳng hạn như nói những lời dễ nghe hay khuyên giải vài câu, ít nhất em cũng nên nói với bọn anh thời gian tan làm của Vương Chuẩn để Sử Khải có thể tìm cơ hội nói với cô ấy vài câu!” Sử Khải đứng bên cạnh gật gật đầu, đồng ý với cách làm của Đường Minh Hồng, hai bàn tay anh còn chắp lại tỏ ý cảm ơn.
“Em không thể, em thật sự không thể.” Quách Thiển Thiển xấu hổ mấp máy môi, mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho riêng mình, mặc dù bản thân cô có lẽ cũng không tán thành sự lựa chọn của Vương Chuẩn, nhưng điều cần làm là tôn trọng cô ấy.
“Thiển Thiển!” Giọng của Đường Minh Hồng dịu dàng pha chút bất lực. “Trước đây em không như vậy, sao em có thể ủng hộ Vương Chuẩn được chứ?” Những lời nói vốn vô tâm của anh dường như đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất của Quách Thiển Thiển.
“Vậy trước đây em là người thế nào?” Cô mở to mắt, thấp giọng hỏi, khoé môi run run.
“Là người thẳng thắn, không trốn tránh, giống như lần đầu tiên anh gặp em, cho dù có bao nhiêu người bỡn cợt, vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình, đấu tranh đến cùng.” Qua điện thoại, Đường Minh Hồng không thể nhận ra sự khác thường của cô, lúc này anh đang nghĩ đến dáng vẻ kiên cường của cô, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào. Còn Quách Thiển Thiển chỉ giận đùng đùng buông một câu: “Đó không phải là em!” Cảm giác như hai hàm răng đập vào nhau phát ra tiếng, đến nỗi cắn cả vào lưỡi, sau khi ngắt điện thoại, cô nheo mắt nhìn ánh nắng lấp lánh, thấy lông mi ngưa ngứa.