Chương 23: Tôi sẽ ở đó chờ cậu
- Chị Tiểu Quỳnh! Ông nội đâu rồi?- Hiểu Quỳnh đang ngồi ăn sáng thì Tiểu Bảo trong bộ đồng phục học sinh, đeo cặp bước tới.-Ông có buổi hội thảo bên nước ngoài cần đi gấp. Chắc khoảng tuần sau mới về- Hiểu Quỳnh bình thản trả lời.
-Tiểu Quỳnh!Cái anh hôm qua đưa chị về đó...-Tiểu Bảo cười gian mãnh nhìn Hiểu Quỳnh.
-Thì sao?- Hiểu Quỳnh vẫn bình thản ngồi ăn.
-Người yêu chị sao?- Tiểu Bảo tò mò nhìn cô. Hiểu Quỳnh hơi khựng lại vài giây rồi đặt dĩa xuống.
-Cho em 5p để kịp ra xe. Nếu không....tự biết hậu quả. Chị sẽ không cho bất cứ ai đưa em đi hết- Hiểu Quỳnh đứng lên xách cặp đeo lên vai rồi nghiêm lạnh bước đi mặc cho tiểu Bảo đang ngồi nhăn nhó mặt mày.
........................
-5...4...3...
-Chờ chút em ra rồi...Ra rồi- Tiểu Bảo đứng trước cửa xe, hai tay chống hông thở dốc.
-Lên xe-Hiểu Quỳnh vờ như không quan tâm tới Tiểu Bảo.
-Biết rồi!- Tiểu Bảo ỉu xìu bước lên xe. Cậu không hề để ý khóe miệng Hiểu Quỳnh có đôi chút nhếch lên. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh tới trường.
*******************************
-Sao rồi...Không liên lạc được với nữ chính sao?- Giọng đạo diễn có đôi chút khó chịu.
-Có chuyện gì sao?-Nam Dương lo lắng chạy tới chỗ đạo diễn.
-Uyên Nhã, không biết cô ta bị gì nữa tôi không liên lạc đươc- Đạo diễn bực dọc khó chịu, dự án phim này của ông không thể hỏng được.
-Để tôi đi tìm cô ấy xem sao?-Nam Dương lo lắng chạy đi.
-Bằng mọi giá cậu phải đưa được cô ta tới đây-Đạo diễn gọi với theo.
Nam Dương lấy xe lái thẳng đến nhà Uyển Nhã.
*King...kong*
-Cậu Nam Dương đến tìm cô Uyển Nhã sao?- Người làm nhà Uyển Nhã chạy ra mở cửa cho Nam Dương.
-Uyển Nhã có nhà không dì?
-Từ tối hôm qua không biết cô ấy đi đâu về gặp chuyện gì mà nhốt mình trong phòng đập phá đồ lung tung. Ông chủ giận lắm cậu.
-Cháu biết rồi.
-Từ hôm qua cô ấy cũng chưa ăn gì nữa cậu.
-Để cháu lên xem sao?
-Dạ.
*Cốc...cốc*
-CÁC NGƯỜI CÚT HẾT CHO TÔI.TÔI KHÔNG ĂN- Uyển Nhã tức giận la hét.
-Uyển Nhã! Là tôi- Nam Dương nhẹ giọng nên tiếng.
"Nam Dương! Cậu ấy tới rồi" Đáy mắt Uyển Nhã bỗng rực sáng. Cô vội vã chạy ra mở cửa.
-Uyển......
-Nam Dương!cậu tới rồi- Uyển Nhã ôm trầm lấy cậu. Vòng tay cô siết chặt lấy Nam Dương giống như cô sợ cậu sẽ chạy mất vậy.
-Uyển Nhã!nghe tôi nói- Nam Dương cố gắng gỡ tay Uyển Nhã ra.
-Cậu không thể như vậy được. Cậu phải đến, đạo diễn ông ấy rất tức giận.
-MÌNH KHÔNG ĐI! Trừ khi cậu chấp nhận làm bạn trai mình.
-Uyển Nhã cậu....-Nam Dương tức giận nhìn cô. Cậu không ngờ Uyển Nhã mà cậu biết lại thành ra như vậy.
-Đi mà Nam Dương! Cậu biết rất rõ tôi yêu cậu nhiều thế nào mà- Uyển Nhã ôm chặt lấy cậu bật khóc.
-Tôi không...
-Cậu đừng nói gì hết. Tôi không bắt cậu phải yêu tôi. Chỉ cần tôi yêu cậu là đủ rồi. Chỉ cần cậu cho tôi cơ hội thôi. Nha - Đáy mắt Uyển Nhã khẩn khoản nhìn cậu không rời. Nam Dương đứng đó nhìn Uyển Nhã lúc lâu.
-Uyên Nhã! Tôi không yêu cậu. Tôi không thể để cậu cứ hi vọng mãi được. Nếu cậu còn coi tôi là bạn....Tôi sẽ chờ cậu tại trường quay- Nam Dương nói xong rứt khoát bỏ đi. Uyển Nhã đứng im bất động.
- Tôi không tin...Nam Dương!Cậu yêu tôi mà...Cậu nói đi...Cậu nói cậu yêu tôi đi- Uyển Nhã khụy xuống bật khóc. Nam Dương khựng chân lại một chút rồi cậu quyết định đi thẳng.
***********************
-Hiểu Quỳnh!- Khả Di từ xa nhìn thấy Hiểu Quỳnh đang bước xuống xe liền cười tươi chạy đến.
-Chaò- Hiểu Quỳnh khuôn mặt bình thường quay qua chào Khả Di.
-LÀ CÔ SAO?- Tiểu Bảo vừa bước xuống xe. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Khả Di. Khả Di nghe thấy giọng của Tiểu Bảo liền quay qua nhìn cậu. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi trợn mắt lên nhìn tiểu Bảo.
-Thì ra là câụ- Khả Di cười nhếch mép nhìn Tiểu Bảo.
-Tiểu Quỳnh! Chị quen cô ta sao?- Tiểu Bảo liền quay qua nhìn Hiểu Quỳnh.
-Cậu quen cậu ta sao?- Khả Di cũng quay qua nhìn Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh đứng im lúc lâu nhìn vào hai con ngươi đang nhìn chằm chằm vào mình rồi phán ra một câu khiến hai người kia ngơ ngác.
-Hai người quen nhau sao?
Nghe xong câu hỏi của Hiểu Quỳnh cả hai cùng thở dài. Gì chứ, họ đang hỏi cô sao cô lại hỏi lại họ.
-Haizz...thôi về lớp không muộn- Khả Di nói xong liền kéo tay Hiểu Quỳnh đi.
-Tiểu Quỳnh tốt nhất chị không lên chơi với loại con gái như cô ta- Tiểu Bảo đứng cười nhếch mép nhìn Khả Di. Khả Di sau khi nghe được câu nói của Tiểu Bảo, cô tức giận quay người lại đi thẳng đến chỗ tiểu Bảo. Cậu hình như vẫn chưa ngửi thấy mùi nguy hiểm nên vẫn đứng cười nhơn nhơ.
*KHỰ* Tiểu Bảo bị khả Di đá văng xa hai mét.
-Cậu đυ.ng nhầm người rồi- Khả Di đứng nhìn cậu đang nằm ôm bụng dưới đất.
-TIỂU BẢO!- Hiểu Quỳnh trợn mắt ngạc nhiên nhìn tiểu Bảo. Cô vội chạy tới đỡ cậu dậy.
-Có sao không?- Hiểu Quỳnh nét mặt lo lắng nhìn Tiểu Bảo.
-Không sao- Tiểu Bảo cười tươi nhìn cô.
-Còn đứng đó sao? Mau đưa tiểu Bảo đến phòng y tế- Hiểu Quỳnh nhìn hai người vệ sĩ ra lệnh. Lập tức hai người chạy tới đưa tiểu Bảo tới phòng y tế. Hiểu Quỳnh đứng dậy, cô quay qua nhìn Khả Di.
-Có lẽ tôi đã kết nhầm bạn. Tôi không nên tin cô. Cô và chị gái cô cũng giống nhau cả thôi. Một lũ đê hèn...xấu xa- Hiểu Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Khả Di từ từ, nhẹ nhàng phát ra từng chữ nhưng lại có sức tàn phá nặng nề.
-Cậu...- Khả Di nhìn Hiểu Quỳnh ngạc nhiên xen lẫn một chút đau lòng.
-Cậu không được phép xúc phạm đến người nhà tôi. Chị Uyển Nhã rất tốt. Nếu chị ấy không tốt thì một người tốt như anh Nam Dương đã không yêu chị âý- Khả Di bức xúc nói ra mà không biết đã vô tình sát muối vào trái tim Hiểu Quỳnh.
-Cậu....từ nay cấm xuất hiện trước mặt tôi- Hiểu Quỳnh bỏ lại câu nói của Khả Di. Khả Di đứng ngơ ra đó, trong vô thức nước mắt cô đã rơi.
.......................................................
-Nam Dương! Anh đã yêu Uyển Nhã rồi vậy tại sao anh lại muốn tìm tôi?.... Tại sao?- Hiểu Quỳnh ngồi dưới gốc cây phía sau trường bật khóc.
-Anh muốn tôi nhìn hai người hạnh phúc sao?....Tại sao anh lại tìm tôi?...Tại sao anh lại cho tôi hi vọng...-Hiểu Quỳnh đau đớn ngồi khóc.
-Hiểu Quỳnh!- Một bàn tay vô thức đặt lên vai cô. Một giọng nói ấm áp gọi tên cô. Hiểu Quỳnh đưa khuôn mặt tèm lem nước mắt ngước lên nhìn.
-Khánh An- Cô ngạc nhiên nhìn Khánh An.
-Sao cậu lại ngồi đây khóc mình vậy?- Khánh An ngồi xuống cạnh cô. Hiểu Quỳnh lặng im không lên tiếng.
-Hứm...không muốn nói sao?- Khánh An cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt Hiểu Quỳnh. Bỗng nhiên Hiểu Quỳnh bật khóc to lên rồi ôm trầm lấy Khánh An. Khánh An ngơ ngác rồi mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc cô.
-Được rồi! Bao giờ cậu muốn khóc thì tới tìm tôi. Tôi cho cậu mượn vai.- Khánh An an ủi cô. Cậu biết cô đang khóc vì một người con trai nào đó. Cậu biết rõ trái tim cậu đang hướng về Hiểu Quỳnh nhưng cô lại không vậy. Cô không yêu cậu. Mặc dù vậy, cậu nguyện đơn phương. Chỉ cần được ở bên cô,làm cô cười, an ủi mỗi khi cô buồn. Chỉ vậy thôi cậu đã rất hạnh phúc rồi.