Chương 12: yêu nữ không dễ làm

Dưới ánh trăng, chúng Thiên Đạo Giáo nhanh chóng tan đi.

Mà cũng phải. Tới giờ ai mà còn tâm tư “Thay trời hành đạo”? Đã biết chỗ ma cầm Tuẫn Âm, đương nhiên phải lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới Dược cốc Tuyết sơn ——

Nhị thiếu gia Đường gia đã dám lấy danh dự Đường Môn ra bảo đảm, vậy thà rằng tin! Há có thể để người khác nhanh chân đến trước?

Đương nhiên, dù là giả, cũng không lỗ gì.

……

Trong giang hồ, ai không có một bộ bàn tính cho mình?

Đường Môn xa ở Ba Thục, tuy rất ít lui tới giang hồ Trung Nguyên, nhưng nghe nói Đường Môn nhà cao cửa rộng chẳng những giàu chảy mỡ, hơn nữa kỳ trân dị bảo, dược liệu quý báu, võ học bí tịch gì cũng có.

Khác không nói, chỉ đề cập đến “Trường Không Quyết” Đường Lược Ngôn dùng bất phân thắng bại với “Thiên Thể Thần Công” của Tần Dập, đã cho thấy võ học Đường Môn không hề dưới Trung Nguyên. Dù không lấy được ma cầm, đến lúc đó mỗi người đi bưng một chén canh Đường Môn, cũng coi như lời rồi!

……

Khương Thận Hành đồng tình nhìn đám sơn dương lòng mang mộng tưởng chạy về phương xa.

Nhị thiếu gia Đường gia đang hố Đường Môn?

Không, thiệt tình thì y đang hố các ngươi đấy……

Đường Môn, là một chỗ làm nghề y đứng đắn ở Ba Thục, 100% là môn phái chính đạo.

Môn phái không lớn, so ra kém xa Phong Diệp sơn trang, Lăng Vi Lâu hoặc Yến Bắc Cung gia. Cả ngày dậy lúc trời mọc nghỉ ngơi lúc trời lặn, rời xa thế tục, không có chuyện xấu lung tung gì, theo lý cũng không tính là đầm rồng hang hổ.

Môn phái, xác thật đứng đắn.

Nhưng chưởng môn Đường Cẩn Ngôn có phải người đứng đắn không, vậy thì cần coi lại.

……

Nam chính《 Tầm Hoa Tiêu Dao Lục 》, đại ca của Đường Lược Ngôn - Đường Cẩn Ngôn, xác thật là “Người tốt”.

Chỉ là cái gọi là người tốt này…… hơi khác với các nam chính khác.

《 Tầm Hoa Tiêu Dao Lục 》 khác với 《 Thiên Diễn Kỷ 》và《 Độ Huyết Kiếm 》, không phải bởi nó có yếu tố huyền huyễn gì, mà vì nó là một cuốn cổ đại võ hiệp trinh thám.

Nam chính không tu tiên vấn đạo, cũng không thăng cấp vả mặt. Võ công tàm tạm, không thể hủy thiên diệt địa —— chưa chắc đánh thắng được Tần Dập, càng không phải đối thủ Độc Cô Tịch.

Nhưng đấy không hề cản trở con đường và sự soái khí của "hắn". Đi đến đâu, ong bướm bu theo đến đó. Đi đến đâu, người chết đến đó.

Nói tóm lại, là sự kết hợp giữa Jack Sue tận trời và Sở Lưu Hương.

……

Đại Mẫu Thần không viết tiểu bạch văn. Cho nên nam chính luôn phải hi sinh một thứ—— Tần Dập mất nữ chính, Cung Độ mất nam phụ, các nam chính khác cũng phải trải qua ngàn khó vạn hiểm mới có thể xưng bá một phương.

Nhưng xin lỗi, hi sinh là cái gì có thể ăn không? Đường Cẩn Ngôn chưa từng trải qua thứ này! Làm con ruột tác giả, cả Đại Mẫu Thần cũng đóng dấu tán thành.

Đường Cẩn Ngôn là vô địch.

Dù trong tình huống gì, cũng “Tuyệt đối vô địch”.

Giá trị may mắn SSS. Gặp được cường địch đánh không lại, sẽ mở bàn tay kim cương —— thậm chí phi logic, bầu trời bất ngờ giáng xuống một tia sét trực tiếp đánh chết đối thủ.

Điểm này, có thể tận mắt chứng kiến trong thế giới trò chơi.

Khương Thận Hành vẫn còn nhớ, hắn đã từng để cấp dưới gửi một phần kế hoạch cho Đại Mẫu Thần.

Kế hoạch nêu các hạng trị số của những nhân vật. Đường Cẩn Ngôn là NPC quan trọng, thanh máu ngang với Tần Dập Cung Độ đều là 99999999999999999999, đó đã là lượng máu siêu cao có thể làm bất luận BOSS nào nhìn thấy cũng phải khóc lóc quỳ xuống.

Lúc thu được câu trả lời, Đại Mẫu Thần không có ý kiến gì đặc biệt, chỉ có lượng máu của mình Đường Cẩn Ngôn, bị đổi thành 99999999999999999999999999999999999999……

Nhân tiện nhắc tới, Đường Cẩn Ngôn là một tên đệ khống.

Đệ đệ vĩnh viễn luôn là tiểu công trúa trong lòng của "hắn".

……

Thiên Đạo Giáo chúng đã sôi nổi rút lui, nhưng tình huống ở Tây Uyển vẫn không quá lạc quan.

Bởi đám Tiền Nhất Thăng…… Còn đứng trước cửa.

Tuy đã có mấy trưởng lão trộm chạy sau khi nghe xong chuyện ma cầm, nhưng số ở lại đã quyết tâm muốn xé rách mặt với Tần Dập, bây giờ không thành công thì toi đời, nhất định phải thừa dịp đêm nay gϊếŧ chết người này thay chưởng môn mới —— thành bại chỉ trong chớp mắt!

“Đường Biên, bọn họ còn ở trong sân, làm sao đây?”

Đường Thâm cũng đang nghĩ nên giải quyết thế nào.

Nguyệt Mộc Huyên sao có thể không đến.

Mỗi lần Tần Dập gặp nguy, nàng luôn sẽ kịp thời xuất hiện hỗ trợ, chỉ cần nàng tới, kế hoạch của y liền vạn vô nhất thất.

Nhưng cố tình hôm nay nàng lại không đến!

Sẽ không…… thật vì ăn dấm của tam phu nhân Hoa Tiểu Trân, nên thấy chết không cứu?

Nguyệt tỷ tỷ, tuy rằng tui vô cùng thông cảm tâm tình buồn bực của tỷ, nhưng tỷ thân là nữ chính truyện ngựa đực…… Cầu đừng quăng kịch bản vào thời khắc mấu chốt có được không?

Đang nghĩ thế, bỗng thấy một người rút kiếm, lao về hướng Khương Thận Hành.

“Khương tổng!”

Ngọa tào ngọa tào ngọa tào ——

Huyết áp vừa tụt xuống đáy cốc của Khương Thận Hành tức khắc đâm thủng tầng trời. Ngọa tào sắp chết! Ngọa tào nam chính mau cứu tôi! Ngọa tào quả nhiên làm NPC sẽ có bồi thường cho việc làm cu li! Bằng không sao lại ngủm ngay khi vừa xong việc!

Nhưng mà nam chính…… Cậu lộ toàn bộ phần lưng ra để người chém không sao thiệt hả? Cậu thật sự có quang hoàn sao?

Lỡ bị chém chết, kết thúc BE, tôi đây không phải đã tạo nghiệt?

Hơn nữa lấy trình độ bệnh xà tinh của Đại Mẫu Thần, nam chính bị tiểu binh chém chết toàn văn hoàn, cũng có khả năng a!

Cho nên…… Nam chính cuối cùng sẽ chết? Hay không chết?

……

Vài tiếng huyền âm tao nhã vang lên ngay lúc mũi kiếm sắp chém lên phần lưng Đường Thâm.

Đám tiểu tốt phía sau lập tức ném đao che tai, nhe răng trợn mắt thoạt nhìn vô cùng khó chịu. Ngay cả đám chưởng môn Tần Dập và Cung Độ Lương Tiêu, cũng sôi nổi bưng kín lỗ tai, hình như rất đau đầu.

“……” Đường Thâm không bị thương, Khương Thận Hành cũng không bị thương, hai người hai mặt nhìn nhau.

Kia hẳn là “Huyền Sương Đông Hải Khúc” của Độc Cô Tịch. Khúc đầy gợn sóng, hung hiểm tứ phía, làm lý trí người rối loạn, nặng thì nổi điên.

Thoạt nhìn hữu hiện với tất cả mọi người, chỉ trừ Đường Thâm và Khương Thận Hành là người xuyên qua.

……

Khúc càng nhanh, người bên cạnh càng thống khổ kêu rên, thậm chí tai mắt mũi miệng dần chảy máu. Mấy người nội lực thâm hậu còn có thể giãy giụa, nhưng lại như cương thi, hành động khập khiễng chậm chạp.

Nhưng, không thể tiếp tục như vậy!

Đánh đàn, chẳng phải cần động chân khí?

Đường Thâm chạy vào nhà, quả nhiên Độc Cô Tịch đã là tỉnh, đang ngồi trên giường, đầu ngón tay nhanh chóng lay động cầm huyền. Khúc càng nhanh, mặt hắn dần trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng, liều mạng cắn chặt khớp hàm.

Trong sách nói, Đông Hải Huyền Sương khúc này dù có dùng ma cầm Tuẫn Âm đàn tấu, cũng phải tiêu hao rất nhiều chân khí. Huống chi thứ hắn đang dùng, chỉ là một cây đàn cổ bình thường được đặt trong phòng?

“Độc Cô tiền bối! Đủ rồi! Còn như vậy nữa, ngươi sẽ bị phản phệ mà chết!”

Ngực đau nhói khó nhịn, một búng máu to phun lên cầm. Độc Cô Tịch cố gắng ngồi dậy, đẩy cái tay cản lại của Đường Lược Ngôn, đầu ngón tay dính máu tiếp tục run rẩy kí©h thí©ɧ cầm huyền.

“Độc Cô tiền bối! Ngươi nghe ta nói! Đừng đàn!”

Người nọ lắc lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng hỗn với máu căn bản nghe không rõ.

Nhưng Đường Thâm không cần nghe rõ.

Đơn giản là Độc Cô cảm thấy mấy năm nay được chưởng môn Tần Dập bảo vệ, dù có thế nào…… Cũng muốn bảo vệ mọi người, báo đáp ân tình của Tần Dập.

…… Em biết.

Em đều biết.

Bởi có rất ít người đối xử ôn nhu với anh. Cho nên, dù người khác tốt với anh một tí, anh đều hận không thể lấy mạng báo đáp.

Nhưng mà Độc Cô, anh như thế……

“Đường Biên, để ý phía sau a a a!”

Đường Thâm ngạc nhiên quay đầu, thình lình đối diện với mặt già đầy nếp nhăn của tông chủ hoả tông Tiền Nhất Thăng.

Ngọa tào ngọa tào quỷ gì đây? Ông ta đứng sau lưng tui từ lúc nào xong rồi xong cả rồi! Trong lúc nhất thời trên đầu hiện lên bóng đèn.

Ý, từ từ, tốc độ công kích của ông ta……Hình như rất chậm.

Rất chậm? Tức là có thời gian né tránh?

Còn chưa nghĩ xong, bỗng thấy lão nhân hung ác kia nghiêng mình về phía trước, cả người thẳng tắp ngã quỵ xuống trước mặt y.

“……”

Ủa? Ủa ủa ủa?

“Đường Biên, có phải cậu lúc trước từng nói…… Muốn cho người này một gậy từ sau lưng?”

Trong bóng đêm, ánh trăng hắt lên gương mặt soái khí của Khương Thận Hành đang thở hồng hộc giơ cuốc.

“……”

“……”

Máu trên cuốc tích tắc rơi xuống, thanh niên tốt của xã hội hiện đại lúc này mới nhảy dựng lên, ném hung khí vẻ mặt hoảng hốt cắn cắn tay: “Ôi trời ơi Đường Biên tôi có phải gϊếŧ người rồi không? Trứng gà nấu đâu trứng gà nấu đâu? Mau cho tôi một trứng áp áp kinh đi!”

Được lắm anh bạn ! Like like like.

Đường Thâm dùng mũi giày đá đá cái đầu trên mặt đất.

Đây chính là hiện trường bị một tiểu bình NPC đánh lén……trong truyền thuyết sao? Làm tốt lắm Khương tổng!

“Ổng, ổng chết chưa? Đường Biên coi giúp tôi đi, tôi không dám nhìn! Ngọa tào, hơn mười năm bóc lịch a! Dù không phải do tôi cố ý, cũng phải ở tù hơn ba năm……”

Đường Thâm nhặt cuốc lên. “Bang ——”

“Ngọa tào Đường Biên cậu làm gì thế? Cậu, cậu chặt xác?”

“Nói theo kiểu lịch sự thì là bổ đao. Đỡ phải đợi khi ông ta tỉnh, lại hối hận.” Nên hãy dứt khoát giải quyết sạch sẽ. Tui bổ, tui bổ.

……

Nóc nhà, một tiếng đàn sáo du dương truyền đến.

Nháy mắt tăng mạnh biên độ sóng của tiếng đàn Độc Cô Tịch —— cửa tiểu viện bị sóng âm thình lình mạnh lên phá mở, mấy tiểu đệ tử vừa định xông đến kêu thảm thiết một tiếng bị chấn đến cách một khoảng xa.

Khương Thận Hành bỗng ngẩng đầu.

Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một đôi đùi đẹp.

Đại mỹ nhân tuyệt sắc váy ngắn tựa như Thường Nga tiên tử, yểu điệu lượn lờ dừng cạnh Tần Dập. Cách một sân, thanh âm ngạo kiều vẫn truyền đến vô cùng rõ ràng: “Sao lại bị thương? Thật ngốc chết! Nếu không có Mộc Huyên che chở, A Dập chàng có thể sống quá ba ngày sao?”

Thánh nữ Nguyệt Liên Giáo - Nguyệt Mộc Huyên!

Vào lúc chiến trường đang gay cấn, nữ chính cường lực bên ngoài cuối cùng cũng online!

Nghe được đào tiếng sáo, Độc Cô Tịch nhẹ nhàng thở ra. Trước mặt một mảnh đen nhánh, thân mình lung lay, rơi vào một cái ôm.

Máu tươi mang đi độ ấm, cả người lạnh như băng. Chỉ có cánh tay ôm hắn không ngừng truyền đến độ ấm, Độc Cô Tịch hốt hoảng, cũng không biết mình đang cọ trong lòng người nọ, ngón tay dính máu, càng đang gắt gao bắt lấy vạt áo người nọ không bỏ.

“Cung Độ Lương Tiêu! Mau! Các con nhanh đi kêu tam phu nhân Hoa Tiểu Trân đến! Mau đi!”

Bên tai truyền đến thanh âm nôn nóng mơ hồ không rõ. Có người uy dược vào miệng hắn, hắn nuốt vào chúng vào cùng với máu.

…… Nếu như cứ thế mà chết, không gặp được sư phụ lần cuối, thực sự…… Rất tiếc nuối.

Nhưng nếu đời này thật sẽ kết thúc như vậy, có phải cũng được coi như…… Chết có ý nghĩa?

“Độc Cô, Độc Cô tiền bối ngươi tỉnh tỉnh. Độc Cô tiền bối!”

“Không cần…… Đừng đi! Không cho đi! Chúng ta đã hứa rồi, ta, ta còn muốn đưa ngươi đi rất nhiều nơi, đưa ngươi đi tìm sư phụ, đưa ngươi đi nhìn cảnh đẹp, ăn đồ ngon! Chúng ta đã hứa, ngươi còn nhớ không?”

“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi xuống. Tiền bối, ở bên cạnh ta, không cần đi được không?”

Ừm……

Là ai…… Thực ấm áp. Thanh âm cũng…… Thực ôn nhu.

…… Được, được, ta không đi, không đi là được.

Độc Cô Tịch phát không ra thanh âm, trong lúc hỗn độn yên lặng nghĩ như vậy.

Đừng khóc, không đáng.

***

Đoạn tích《 Thiên Diễn Kỷ 》 Đại Mẫu Thần:

Thiếu niên nắm chặt đệm chăn dưới thân, chìm nổi trong cơn đau nhức, mồ hôi dính thấu trung y. Một khăn lụa lạnh lẽo xoa cái trái nóng lên của hắn, kéo mang về một tia thanh tỉnh.

“Sư phụ, Tần Dập sư đệ…… Sư đệ đã cứu được chưa?”

“Hắn không sao, trầy da thôi.”

Không có việc gì……Là được.

Y giả ở mép giường thu hòm thuốc, lắc đầu thở dài: “Úc tông chủ, tánh mạng lệnh đồ không sao, nhưng hai chân, chỉ sợ sẽ……”

Chân…… Thiếu niên đau xót, ngay sau đó tự an ủi mình, có thể dùng một đôi chân đổi tánh mạng sư đệ, rất đáng giá.

Lại nghe sư phụ khẽ thở dài: “Tịch Nhi, ngươi thật là đứa nhỏ ngốc.”

Tác giả có lời muốn nói: Khương Thận Hành có thể thành công, là bởi vì tiếng đàn Độc Cô Tịch làm tất cả ngày bay qua giảm tốc độ.

***

Trang web quy định, công thụ không được có quan hệ huyết thống.

Cho nên, không thể đều là con trai ruột. (mặt đứng đắn.)

( đây là lý do ngươi ngược công?! Bạch bạch bạch bạch! Ai ai ai ngọt sủng cũng rất không tồi uy! )