Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tin Nhắn Riêng Tư Gửi Nam Thần Làm Ghi Chú, Nhưng Lại Nhận Được Phản Hồi

Chương 2.2: Cô đã biết thế giới của họ khác nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời cấp ba, tên của anh luôn nằm ở đầu bảng xếp hạng toàn trường, hình của anh được dán lên bảng thông báo. Dù mặc đồng phục giống như bao người khác, anh vẫn tỏa ra sự thanh đạm và lạnh lùng khó lẫn. Nhìn anh người ta có cảm giác một ngày nào đó, anh sẽ bay cao, rời xa tất cả.

Sau khi tốt nghiệp, lần gặp lại anh là khi anh xuất hiện trên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn. Anh quá xa vời với cô, xa đến mức ngay cả việc lấy anh làm mục tiêu để phấn đấu cũng khiến cô cảm thấy đó là một sự tham vọng quá mức.

Chúc Hướng Nghi cũng chỉ là buột miệng nói một câu khi đang tức giận, nhìn Sầm Dao suýt nghẹn, liền rót cho cô một cốc nước, kết thúc chủ đề đó. Câu chuyện giống như một con thuyền mắc cạn, chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch.

Sau khi tiễn Chúc Hướng Nghi về, Sầm Dao tắm rửa, thay đồ ngủ và nằm trên giường chỉ để lại một chiếc đèn ngủ và nghịch điện thoại.

Cô có thói quen vào phần "siêu thoại" của Tạ Dịch Tu để xem lại những tư liệu cũ. Một blogger đã dùng những video thi đấu qua các năm của anh để làm một đoạn cắt ghép mới. Mỗi giải đấu đều có ánh sáng và thời tiết khác nhau. Anh mặc bộ đồ đua màu đen, điềm tĩnh đội mũ bảo hiểm và kéo kính chắn gió, che đi đôi mắt hút hồn người khác.

Cảnh quay chuyển sang lúc anh vượt xe trên đường đua và thực hiện cú cua sát đất, bánh xe chạm vào mặt đường tạo ra những tia lửa chói lóa. Máy quay cố ý làm chậm lại khoảnh khắc đó. Tạ Dịch Tu và chiếc xe của anh như hòa làm một, tựa như thần linh đang điều khiển một cỗ máy bạo lực, tự do chu du dưới nhân gian.

Nhạc nền của video là bài hát tiếng Anh “Centuries”.

Sầm Dao tăng âm lượng để nghe rõ lời bài hát.

"We’ll go down in history. Remember me for centuries."

"Chúng ta sẽ được ghi vào lịch sử, dù thế giới đổi thay, ta vẫn sẽ mãi được nhớ đến."

Có người giống như cô, cũng cảm thấy trong thế giới xô bồ này anh là người đáng để ghi nhớ.

Video này có lượng xem rất cao và rất nhiều bình luận. Sầm Dao nhìn thấy từng dòng bình luận nổi lên trên màn hình.

"Đẹp trai quá! Không dám tưởng tượng nếu làm bạn gái của Tạ thần thì sẽ sướиɠ thế nào."

"Câu hỏi hằng ngày: Tạ thần khi nào sẽ trở lại?"

"Người qua đường: đã xem trận đấu mà Tạ Dịch Tu giành chức vô địch. Hy vọng anh ấy có thể thi đấu trở lại."

Sầm Dao chụp lại những bình luận này, rồi gửi vào tin nhắn riêng cho Tạ Dịch Tu.

Sầm Dao: "[hình ảnh]"

Sầm Dao: "Anh nhìn xem, có rất nhiều người đang đợi anh."

Sầm Dao: "Em cũng đang đợi anh."

Hai tin nhắn mà Chúc Hướng Nghi nói là do nhân viên của anh hồi đáp vẫn nằm lặng lẽ trong khung trò chuyện của cô và Tạ Dịch Tu. Cô không biết anh còn ở nước ngoài bao lâu nữa, khi nào trở về Thượng Hải, hay bao lâu nữa anh mới trở lại sân đấu.

Tất cả những câu hỏi này, Sầm Dao đều không biết câu trả lời. Điều duy nhất cô có thể làm là hằng ngày viết vào tin nhắn riêng cho anh những câu chữ mà anh sẽ không bao giờ đọc. Đối với Tạ Dịch Tu, cô chỉ là một đoạn mã nhị phân trong ứng dụng mạng xã hội, một con số trong hàng triệu người hâm mộ.

Không có gì sai, cũng chẳng có gì đáng trách, giống như cô đã nói, hai người họ không có khả năng đến với nhau, vì vậy cô không tồn tại bất kỳ mộng tưởng xa vời nào về anh.

Sầm Dao: "Chúc anh ngủ ngon, Tạ Dịch Tu, em đi ngủ đây."

Sầm Dao không rõ có phải cô đã bị những hồi đáp kia khích lệ không, nhưng gần đây tần suất cô gửi tin nhắn cho Tạ Dịch Tu rõ ràng nhiều hơn trước. Cô cũng thấy bản thân có chút mâu thuẫn, rõ ràng biết anh sẽ không đọc mới dùng Weibo của anh như một cuốn sổ ghi chú, nhưng khi biết có thể được anh hoặc nhân viên của anh phản hồi, cô lại viết chăm chỉ hơn.

Có lẽ trong thâm tâm, cô vẫn hy vọng anh biết rằng luôn có một người hâm mộ nhớ đến anh.

Như một học sinh tiểu học viết nhật ký, Sầm Dao ghi lại tất cả những việc muốn làm vào tin nhắn gửi cho Tạ Dịch Tu.

Sầm Dao: "Ngày 4 tháng 11, hôm nay thấy hoàng hôn nhưng tiếc là quên chụp, lần sau nhất định phải nhớ."

Sầm Dao: "Ngày 6 tháng 11, mai em sẽ ăn món nướng ở quán mới mở gần nhà, nghe nói rất ngon."

Sầm Dao: "Ngày 8 tháng 11, phim mới ra mắt được đánh giá rất cao, cuối tuần em phải đi xem ở trung tâm thương mại thành phố!"

Không phải ghi chú nào trong sổ tay của cô cũng trở thành hiện thực, chẳng hạn như bộ phim cuối tuần này, cô đã bị Chúc Hướng Nghi bỏ rơi vào phút chót.

Khi Chúc Hướng Nghi gọi điện xin lỗi, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi nhé Dao Dao, dự án mới mà mình phụ trách gặp chút trục trặc, phải tăng ca đột xuất."

Sầm Dao biết rằng công ty game lớn mà Chúc Hướng Nghi làm việc đang phát triển một sản phẩm mới và cô ấy, với vai trò trưởng nhóm mỹ thuật, đang bận tối tăm mặt mũi nên cô thông cảm và nói không sao, bảo cô ấy cứ bận việc trước.

Nhưng sau khi gác máy, cô vẫn cảm thấy có chút buồn.

Một tuần bận rộn qua đi, cô đã mong chờ có thể đi chơi với bạn thân vào tối cuối tuần, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.

Ngoài trời đang mưa và tâm trạng của Sầm Dao cũng ướŧ áŧ theo.

Vé xem phim đã được cô mua từ vài ngày trước, vì sử dụng mã giảm giá nên không thể hoàn vé, cô do dự một lúc rồi quyết định không để phí mà đi xem một mình.

Khi đứng chờ thang máy, Sầm Dao cầm chiếc ô gấp trên tay và gửi tin nhắn cho Tạ Dịch Tu: "Ngày 12 tháng 11, ah, buồn quá, bị bạn thân bỏ rơi giờ phải đi xem phim một mình."

Cô còn đính kèm một ảnh chụp màn hình vé mua trực tuyến.

Làm xong, cô cất điện thoại vào túi áo khoác lông cừu, cẩn thận kéo khóa lên.

Trong trung tâm thương mại, người qua lại đông đúc, không khí tràn ngập hơi ẩm của cơn mưa. Sầm Dao đến máy tự động in vé, chọn chỗ ngồi gần giữa phòng chiếu, rồi nghĩ một lúc, cô nhét tấm vé thừa vào khe ghế sofa ở khu chờ.

Còn năm phút nữa mới bắt đầu soát vé, cô ngồi rảnh rỗi, chụp lại cảnh giấu vé rồi gửi cho Tạ Dịch Tu.

Sầm Dao: "Không biết có ai là khán giả may mắn tìm thấy vé này không OvO."

Bộ phim cô đến xem là một trong những tác phẩm nhập khẩu đang thịnh hành. Ngay khi vào rạp, Sầm Dao nhanh chóng bị cuốn hút bởi phần mở đầu và quên mất rằng mình đã từng giấu vé.

Cho đến nửa giờ sau khi phim bắt đầu, chỗ ngồi bên cạnh cô đột nhiên có người đến ngồi xuống.

Một mùi hương thoang thoảng của nước giặt lan tỏa, mang hơi hướng thảo mộc.

Nhận ra người này chính là vị khán giả may mắn nhặt được tấm vé, Sầm Dao theo bản năng liếc mắt nhìn sang.

Cô sững người lại ngay lập tức.

Chàng trai mặc áo hoodie đen này... trông rất đẹp trai.

Đẹp trai thì cũng thôi đi —

Tại sao lại giống Tạ Dịch Tu đến vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »