- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Tìm Em Darling
- Chương 4-3
Đừng Tìm Em Darling
Chương 4-3
Trong không khí độ ấm đột nhiên tăng cao, Đào Tử An cảm nhận được hô hấp của chính mình hỗn loạn vội đứng lên, tay cô cũng hoàn toàn không còn nghe cái đầu chỉ huy, thế nhưng không biết khăn tắm từ lúc nào vứt bỏ, Đào Tử An lấy tay một tấc lại một tấc vuốt ve da thịt Nếp Hề Viễn.
Da bàn tay mảnh khảnh, cổ tay trắng muốt trong chốc lát lướt qua khuôn ngực kiên cố của Nếp Hề Viễn, một hồi quấn quanh cổ anh, khóe miệng lộ ra nét tươi cười xinh đẹp, vẻ mặt tựa như bức tranh.
Nếp Hề Viễn nhìn Đào Tử An mỉm cười mị hoặc, nhưng lại cũng nhất thời quên mất bản thân đang ở chỗ nào, người con gái trước mắt vì sao như vậy, trong lòng tim đập thình thịch, theo trước hai cánh tay mềm mại nhu nhược dường như không có xương kia, ý loạn tình mê đứng lên.
"Nếp Hề Viễn, anh thực sự đã quên tôi sao?"
Đào Tử An động tình trong lúc đó, giống như đang hỏi, lại giống như trách cứ ghé vào lỗ tai anh nỉ non, Nếp Hề Viễn đương nhiên nghe được rõ ràng, trong lòng nghi hoặc không khỏi làm anh phân vân sâu sắc, nghe cô oán trách như vậy, xem ra bọn họ trước kia quan hệ cũng không hời hợt qua loa, có lẽ là......
Ý niệm trong đầu mới vừa động, Đào Tử An bỗng nhiên một ngụm cắn vào cổ anh, nói là cắn, nhưng lại giống như là hút.
Dường như quên hết tất cả, dọc theo một bên gáy của Nếp Hề Viễn, Đào Tử An cứ một tấc lại một tấc hút, như là dùng toàn lực, nhất định phải ở trên cổ anh tạo ra một dấu ăn thực đặc biệt gọi là "Ô mai".
Nếp Hề Viễn dần thấy đau,hơi nhướn mày, hừ nhẹ một tiếng, "Ách...... Tử An."
Nếp Hề Viễn không dám đẩy Đào Tử An ra, lúc này phần lớn những hạt nước từ trên người anh sau khi Đào Tử An cọ rửa cơ hồ lại rải đều trên người cô, Đào Tử An một thân áo trắng hơi trễ, lộ ra trước mắt một mảnh ướŧ áŧ, khuôn ngực trắng mịn hơi lộ ra.
Đào Tử An đương nhiên là cố ý, cô chính là muốn câu dẫn Nếp Hề Viễn, làm cho anh vì tìиɧ ɖu͙© mà để chính mình rơi vào tay giặc, nghĩ thế, cô lại càng phát ra mị lực kí©h thí©ɧ thân thể anh.
Đào Tử An vươn đôi tay, tay phải tiếp tục quấn quanh cổ Nếp Hề Viễn, tay trái dọc theo phía sau lưng, một đường xuống phía dưới vuốt ve, ngón tay giống như nhiễm ma lực, một tấc một tấc vuốt ve, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn ngực kiên cố, như dòng nước ôn nhu.
Tìиɧ ɖu͙© vỡ đê cơ hồ chỉ cần một giây đồng hồ, có lẽ còn ngắn hơn nữa, chỉ trong nháy mắt, Nếp Hề Viễn ngay tại nơi bị Đào Tử An kí©h thí©ɧ hô hấp trở nên dồn dập, trong lòng có ý muốn hùa theo động tác của cô, chính là cuối cùng một tia lý trí lại nhanh chóng nói cho anh rằng không thể.
Anh nghĩ rất muốn, muốn đem cô ôm vào trong ngực, đó là lực hấp dẫn trí mạng, giống như thân mình Đào Tử An liền thuộc một bộ phận trong thân thể chính mình đã tách ra, anh nghĩ muốn đem hợp lại trong thân thể một lần nữa, giống như cùng cô kết hợp cùng một chỗ mới có thể cảm cảm thấy hài lòng.
"Tử An......" Nếp Hề Viễn gần như là cắn răng mới có thể gọi ra tên của cô, chính là vừa hé miệng, thanh âm khàn khàn do tìиɧ ɖu͙© dày vò liền tiết lộ không bỏ sót, "Không, không cần......"
Đào Tử An ngón tay từ vòng eo Nếp Hề Viễn hướng hai giữa hai chân sờ soạng, Nếp Hề Viễn hô hấp bị kiềm hãm, tại nơi hai tay đυ.ng tới đã muốn đứng thẳng lên dâng trào, vội vàng mạnh mẽ đẩy Đào Tử An đang ở trong lòng.
"Tử An, không......"
Đào Tử An đột nhiên bị đẩy ra, mất cân bằng lảo đảo ngã xuống đất, những lọn tóc rơi loà xoà xuống đầu vai, dưới ngọn đèn mờ nhạt, những giọt nước li ti che đi biểu tình lúc này của cô, nhìn không ra Đào Tử An đang vui hay giận dữ.
Nếp Hề Viễn so với Đào Tử An lại càng chật vật, anh vội ôm một bên khăn tắm, vội vàng quấn quanh thân thể chính mình, nhảy ra khỏi bồn tắm, cúi người muốn đỡ Đào Tử An lúc này đang ngã ngồi dưới đất đứng dậy, anh hơi khom xuống thắt lưng vươn tay nói: "Thực xin lỗi, Tử An, tôi không thể...... Ít nhất hiện tại không thể."
Anh không thể trước khi chưa biết chân tướng rõ ràng, liền nhận khıêυ khí©h từ Đào Tử An, tuy rằng thân thể anh so với nội tâm anh càng thành thực, hiện tại toàn thân đang nóng rực hướng anh réo gọi rầm rĩ, anh là rất muốn có cô!
Chính là, Nếp Hề Viễn dùng chút lý trí còn sót lại khống chế du͙© vọиɠ đang nổi loạn của chính mình, hiện tại thật sự không thể; nếu đây là Đào Tử An vì quá khứ mà trả thù chính mình, anh hoàn toàn có thể nhận, chính là, anh sợ tình cảm của chính mình mà rơi vào tay giặc.
Đào Tử An thật sự là đang báo thù anh sao? Nguyên nhân trả thù rốt cuộc là vì cái gì?
Nếp Hề Viễn lý trí dần dần trở lại, anh vừa rồi tuyệt đối không có nghe sai lời nói của Đào Tử An, bọn họ trước kia nhất định là có quan hệ.
Bọn họ chính là tình nhân sao? Cho nên, thân thể anh hay thậm chí ngay cả nội tâm anh, mới có thể đều ở lần đầu tiên gặp mặt cũng đã giống như thiêu thân lao đầu vào lửa một mực hướng về phía cô.
Đào Tử An đột nhiên nhấc đầu thật mạnh, vung cánh tay lên, "Ba" một tiếng thanh thúy, vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt Nếp Hề Viễn, "Nếp Hề Viễn, đừng có giả mù sa mưa nữa! Tôi rất bội phục anh, không nghĩ tới anh thật đúng là một Liễu Hạ Huệ!"
Nếp Hề Viễn nghe xong lời của cô cũng không hề sinh khí, ngồi xổm xuống bên cạnh, thật cẩn thận hỏi: "Tử An, em cũng không thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chúng ta trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh thật sự không nhớ rõ?" Đào Tử An ánh mắt sâu thẳm phóng tới Nếp Hề Viễn, dường như phải nhìn sâu vào bên trong mắt anh, phân rõ ra những lời vừa nói là thật hay giả.
Nếp Hề Viễn tuyệt đối thành thật trả lời: "Tôi là thật sự không nhớ rõ, cho nên hy vọng em nói cho tôi biết, được không?"
Đào Tử An vẫn không nhúc nhích theo dõi hai mắt Nếp Hề Viễn, không hề thấy anh giống như là đang giả bộ, hoặc có thể anh là cao thủ nói dối, có thể lời anh nói chính là nói thật; bỗng nhiên, Đào Tử An nở nụ cười, cười đến thực châm chọc, hay nói cách khác, Nếp Hề Viễn ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe cộ, nhớ rõ tất cả chuyện tình, duy chỉ quên người vợ trước tên Đào Tử An này.
Như vậy có phải hay không cũng chứng minh, cô quả thật là người có thể quên đi, chính là nhân vật không cần tồn tại trong trí nhớ?
Đào Tử An cười đến nheo mắt lại, quật cường ngẩng đầu, từ dưới mặt đất đứng dậy, nhìn xuống Nếp Hề Viễn đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng lời lẽ ác liệt nói: "Được, tôi đem hết thảy đều nói cho anh."
Phải kể lại chuyện trước kia, ở trên mặt đất trong phòng tắm đương nhiên không thích hợp; Đào Tử An xoay người hướng về phía phòng khách, Nếp Hề Viễn cũng đứng dậy đi theo phía sau, hai người một trước, một sau ngồi vào hai góc ghế sô pha.
"Chuyện trước kia kỳ thật thực giống cẩu huyết." Đào Tử An trong lòng tự hỏi một chút, ngữ khí bỗng nhiên trầm thấp đứng lên, không khí cũng mang theo nhiều áp lực, "Những lời tôi sắp nói, anh có thể lựa chọn không tin, nhưng là vô luận anh tin hay không tin, cũng không thể thay đổi nỗi hận của tôi đối với anh."
Nếp Hề Viễn đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Đào Tử An, hơi rùng mình, anh gật gật đầu, "Tôi tin tưởng em."
Đào Tử An trong lòng cười lạnh, mở miệng bắt đầu giảng đạo: "Bảy năm trước, cha mẹ nuôi của tôi cho tôi tới du học tai trường đại học phía Tây nước Mĩ, ở nơi đó, tôi gặp được nam nhân tôi yêu thương nhất trong cuộc đời."
Đào Tử An dừng một chút, ngẩng đầu, nhướn mi mắt lạnh lùng nhìn Nếp Hề Viễn, "Tôi và anh ấy rất yêu nhau, đó là một tình yêu khắc sâu vào xương tủy, làm cho tôi cả đời này khó mà quên được; chúng tôi ở dưới tàng cây trong vườn trường đại học, cùng nhau thề nguyền kiếp này không bao giờ thay đổi......"
Tuy rằng Đào Tử An nói chuyện ngữ khí lạnh như băng đến cực điểm, khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng, vừa thoáng qua một tia ôn nhu, nhưng chính tia ôn nhu này lại khiến Nếp Hề Viễn cảm thấy tan nát cõi lòng, chuyện tình yêu tốt đẹp trước kia làm anh thực muốn biết rõ ràng.
"Chính là, lời thề tốt đẹp cũng không thắng nổi ác ma hủy diệt."
Đào Tử An tiếp tục ngữ điệu lạnh như băng, phá vỡ hình ảnh ở trước mắt Nếp Hề Viễn, "Không bao lâu, anh đột nhiên xuất hiện trong thế giới của chúng tôi, có lẽ là ông trời muốn trêu người, thiên chi kiêu tử đại thiếu gia như anh lại coi trọng một người bình thường với khuôn mặt tròn như bánh bao này của tôi, từ ngày đầu tiên gặp mặt, anh đã bắt đầu điên cuồng mà theo đuổi tôi, dùng đủ các thủ đoạn uy hϊếp tôi rời khỏi anh ấy."
Đào Tử An bĩu môi, tựa hồ như đang tự giễu, "Nếp Hề Viễn, anh lúc trước vì cái gì lại coi trọng tôi như vậy?"
"Tôi...... Làm ra loại chuyện này?" Nếp Hề Viễn không thể tin được trừng lớn hai mắt, anh không tin chính mình lại làm ra loại chuyện như thế này.
"Hừ!" Đào Tử An cười lạnh, "Tôi biết anh không tin, tôi đã nói rồi, anh có thể lựa chọn không tin, nhưng trước hết hãy nghe tôi đem toàn bộ những chuyện trước kia nói cho xong rồi hãy nghi hoặc!"
"Sau đó, tôi rốt cuộc không thể chịu đựng được việc anh liên tục theo đuổi, vì thế tôi đưa ra ý kiến với anh ấy về việc tôi phải về Đài Bắc, anh ấy đã vui vẻ đồng ý, chính là đến một ngày cuối cùng vẫn xảy ra chuyện; anh biết được chuyện chúng tôi muốn về Đài Bắc, trước tiên tìm đến anh ấy, ý đồ dùng phương thức này giữ chân tôi; ngày đó, tôi không đợi được anh ấy, vẫn là quyết định một mình quay về Đài Bắc, không nghĩ tới anh ấy rốt cuộc cũng không hề trở về."
Đào Tử An tựa hồ cảm thấy mệt mỏi, của nàng vẻ mặt cô có chút đau thương khó nói, "Thẳng đến ngày hôm qua tôi gặp lại anh, tôi mới biết được, nguyên lai ngày đó các người đã xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên anh mất đi trí nhớ, không còn nhớ rõ chúng tôi trước kia tình cảm yêu hận đan xen, chính là dù vậy việc này cũng không thể khiến tôi tha thứ cho anh; nếu ngày ấy anh không xuất hiện, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không thành ra như ngày hôm nay! Ít nhất...... Tôi còn có dũng khí để yêu thương một người khác".
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Tìm Em Darling
- Chương 4-3