Chương 7: Trưởng Lão Khϊếp Sợ

Giải quyết xong vấn đề an toàn, hai người lại thương lượng một số chuyện khác.

Tỉ như thời gian của lần giao dịch tiếp theo, ổn định ở nửa tháng sau.

Đến lúc đó, Tần Hải sẽ mang đến một số bảo vật quý giá Hoàng cấp trở lên, xem như là đá thử vàng cho việc mở ra đường dây giao dịch thời gian dài.

Đường Thiên cũng không nóng nảy, mọi chuyện lấy vững vàng ổn thỏa làm chủ.

Sau khi thương lượng xong, hắn lập tức mang theo một đống lớn tài nguyên bình thường rời khỏi Kim Ngọc Đường.

Mới vừa ra khỏi cổng đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt không có ý tốt.

Nhưng sau khi có hai người trung niên trên thân mặc áo bào màu xám xuất hiện ở sau lưng Đường Thiên, cơ hồ toàn bộ mọi ánh mắt đều thu liễm lại.

Đó là tu sĩ Nguyên Anh, là người Tần Hải chuyên môn phái ra hộ tống Đường Thiên về nhà.

Kim Ngọc Đường ở ngay dưới chân núi Thanh Nhạc Môn, không mất quá nhiều thời gian, Đường Thiên đã an an ổn ổn trở về, điều này khiến hắn có chút nhẹ nhàng thở ra.

Trở lại Thanh Nhạc Môn, hắn cũng không có vội vã đi về nhà đá nhỏ của mình, mà là đi thẳng một đường hướng lên trên rồi dừng lại trước một tòa kiến trúc hùng vĩ.

Công Tích Điện.

Nơi này là một trong những nơi đệ tử Thanh Nhạc Môn tụ tập nhiều nhất. Ngày thường một số nhiệm vụ, việc lớn việc nhỏ trong tông môn đều sẽ tiến hành ban bố ở Công Tích Điện.

Đệ tử Danh dự mà Tần Hải nói tới cũng là tiến hành mua sắm ở chỗ này.

Từ biệt hai vị tu sĩ Nguyên Anh, Đường Thiên cất bước đi vào bên trong Công Tích Điện.

Vừa mới vào trong đã khiến cho hắn bị kinh trụ.

Không gian bên trong vậy mà lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ bên ngoài, hẳn là có bố trí trận pháp loại hình không gian.

Đỉnh chóp cực cao, phía trên có tinh hà rực rỡ ẩn hiện, thoạt nhìn giống như một tòa quảng trường khổng lồ ở ngoài trời.

Ngoài ra, bên trong còn có đủ loại kiến trúc phân biệt đối ứng với các loại hạng mục công việc khác nhau trong tông môn.

Rất nhiều đệ tử Thanh Nhạc Môn qua lại bên trong, nhìn thoáng qua số lượng chí ít phải có mấy vạn.

Tuy Thanh Nhạc Môn chỉ vừa mới thành lập, nhưng nó cũng không phải là môn phái nhỏ, thực lực của Tông chủ cùng các Trưởng lão trong tông môn đều là từ Độ Kiếp kỳ trở lên, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ.

Mà lại nghe Tần Hải nói, tựa hồ phía trên Thanh Nhạc Môn còn có tồn tại càng mạnh mẽ hơn.

Một cái tông môn cỡ lớn như vậy, tổng số đệ tử vượt qua trăm vạn, phạm vi thế lực không biết trải rộng bao nhiêu vạn dặm.

Đó là loại tồn tại mà hạng đệ tử Tạp dịch như Đường Thiên này căn bản không cách nào tưởng tượng nổi.

Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, Đường Thiên bắt đầu tìm kiếm vị trí mục đích của chuyến đi hôm nay.

Cuối cùng, hắn tìm được một tòa lầu các to lớn tráng lệ nằm hơi lệch vị trí trung tâm.

Danh Dự Đường.

Đi vào Danh Dự đường, nhất thời phong cách hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài đập thẳng vào trong mắt.

Kim quang bắn ra bốn phía, bất luận là đèn đóm trang trí hay là cái bàn bình thường, tất cả đều tràn đầy một loại quý khí.

Nhưng cũng có thể nói là tục khí.

Đường Thiên là người bình thường, hắn ưa thích chính là loại tục khí này.

Bên trong sảnh đường có mười gian phòng trang nhã, mỗi gian đều có Trưởng lão tông môn chuyên phụ trách công việc về đệ tử Danh dự.

Trong đó có mấy gian đều đã có người, Đường Thiên nhìn qua một lượt, cuối cùng lựa chọn một vị lão giả vẻ ngoài trông có chút hiền lành rồi cất bước đi vào.

"Đệ tử Đường Thiên, bái kiến Trưởng lão."

Đường Thiên cung kính thi lễ chào hỏi. Sự uy nghiêm của Trưởng lão trong tông môn không phải ai cũng có thể tùy ý khinh nhờn, Đường Thiên hiểu được đạo lý này.

Trưởng lão tên là Trọng Dương, khi nghe thấy có người lên tiếng chào thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.



"Tiểu Tạp dịch?"

Hắn có chút nhíu mày, tiếp đó lấy ra một viên ngọc thạch phát sáng, sau một phen tra xét, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

"Đến tông môn đã hơn hai năm a."

"Hôm nay ngươi đến Danh Dự Đường là có chuyện gì?"

Trọng Dương hỏi.

Đường Thiên liếc qua ngọc thạch trong tay hắn, thứ này chắc hẳn là công cụ loại hình ẩn chứa tin tức.

Sau đó, hắn rất nhanh thu liễm ánh mắt, cung kính nói:

"Hồi bẩm Trọng Trưởng lão, hôm nay đệ tử đến đây là muốn đạt được một danh ngạch đệ tử Danh dự."

Trọng Dương lần nữa lóe qua một vẻ kinh ngạc, nói:

"Giá cả của đệ tử Danh dự cũng không thấp đâu."

“Là gần đây phát tài?"

Đường Thiên cũng không trả lời vấn đề này. Thấy thế, Trọng Dương cười nói:

"Không cần cảnh giác, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi."

"Mỗi người đều có cơ duyên thuộc về mình, tông môn sẽ không chuyên môn đi tìm tòi nghiên cứu, mọi chuyện dựa theo quy củ mà làm là được."

"Ngồi đi."

Một cái ghế dựa mềm bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Đường Thiên. Đường Thiên chắp tay cảm ơn rồi ngồi xuống.

"Ngươi muốn trở thành loại đệ tử Danh dự nào?"

Trọng Dương hỏi. Đường Thiên nghĩ nghĩ đáp:

"Thật ra đệ tử dối với quyền lợi, nghĩa vụ hoặc các hạng mục cần chú ý khác của đệ tử Danh dự vẫn chưa hiểu rõ lắm, không biết có thể xin nhờ Trưởng lão giải thích rõ một lượt giúp đệ tử hay không?"

Trọng Dương gật đầu:

"Được, vậy lão phu giải thích cho ngươi một chút."

"Đệ tử Danh dự tổng cộng có ba loại cấp bậc: Sơ cấp, Trung cấp và Cao cấp."

"Giá cả khác nhau, quyền lợi cũng sẽ khác nhau."

"Đệ tử Danh dự Sơ cấp, quyền lợi cùng địa vị tương đương với đệ tử Ngoại môn. Những nơi đệ tử Ngoại môn có thể đi ngươi cũng có thể đi, tương tự, đệ tử Ngoại môn không thể đi, ngươi cũng không thể đi."

"Giá cả năm vạn Linh Ngọc, đồng thời mỗi tháng đều cần nộp lên trên một ngàn Linh Ngọc phí dụng, nếu không sẽ mất đi thân phận Danh dự."

"Ngoài ra, ngươi còn có thể từ chỗ của ta thuê mướn đệ tử Ngoại môn làm hộ vệ, nhưng nhất định phải tuân thủ chuẩn tắc hộ vệ, không thể để cho hắn đi làm chuyện quá đáng, nếu không thân phận Danh dự cũng sẽ bị thu hồi."

"Mà giá tiền thuê mướn mỗi tháng thì từ một trăm đến một ngàn tùy trường hợp, giá cả khác nhau, thực lực cùng năng lực cũng sẽ khác nhau."

"Đệ tử Danh dự Trung cấp, quyền lợi cùng địa vị giống như trên, giá cả năm mươi vạn, mỗi tháng nộp lên trên một vạn, có thể thuê mướn đệ tử Nội môn trở xuống, giá tiền thuê từ một ngàn đến một vạn."

"Đệ tử Danh dự Cao cấp cũng giống như vậy, giá cả năm trăm vạn, mỗi tháng nộp lên trên mười vạn, có thể thuê mướn đệ tử Hạch tâm trở xuống, giá tiền thuê từ một vạn đến mười vạn."

"Về phần các hạng mục cần chú ý thì cũng giống với các điều lệ chế độ của đệ tử bình thường, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một bản quy tắc của đệ tử Danh dự, ngươi xem qua là hiểu ngay."

Đường Thiên gật một cái, yên lặng tiêu hóa những tin tức vừa đạt được.

Mọi chuyện đại khái cũng không khác những gì Tần Hải nói, cũng là không nghĩ tới, mỗi tháng còn phải tốn Linh Ngọc ngoài định mức để làm "phí duy trì" thân phận.

Cái này không phải chính là nạp "VIP" sao?

Rất tốt, hắn rất ưa thích.

Quá nhân tính hóa.

Với hắn mà nói, vấn đề mà có thể sử dụng Linh Ngọc giải quyết được thì đó không còn được gọi là vấn đề.



Mà nếu như có thể phát động trả về thành công thì đó lại càng không phải là vấn đề.

Còn có thể thuê mướn đệ tử khác, Đường Thiên cũng thích vô cùng.

Trong Thanh Nhạc Môn, Đệ tử Ngoại môn đều có tu vi từ Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba trở lên, đệ tử Nội môn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thông qua kiểm tra nội môn.

Mà đệ tử Hạch tâm thì là tu sĩ trong vòng hai mươi tuổi đạt được Kim Đan Kỳ trở lên!

Hộ vệ Kim Đan Kỳ đủ để giải quyết những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi khiến người chán ghét kia.

"Thế nào, nghĩ xong chưa?"

Trọng Dương hỏi. Đường Thiên ừm một tiếng, sau đó thở ra một hơi, nói:

"Trưởng lão, đệ tử muốn mua đệ tử Danh dự Cao cấp!"

"Ừm?"

Câu trả lời của hắn nhất thời khiến Trọng Dương lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ngươi chắc chắn chứ? Cái này cần năm trăm vạn đấy."

Đường Thiên gật đầu nói:

"Đệ tử xác định."

Trọng Dương nhìn hắn một hồi, sau đó cười nói:

"Thật đúng là không thể xem thường bất luận kẻ nào."

"Vậy được, ngươi giao tiền đi, ta giúp ngươi làm."

"Năm trăm vạn là được, tháng thứ nhất là miễn phí, không cần giao phí dụng ngoài định mức."

Đường Thiên lập tức vội vàng tiến lên, lấy ra năm viên Linh Ngọc Cực phẩm, đặt ở trước mặt Trọng Dương.

Trọng Dương xem xét tường tận một phen rồi thu lại toàn bộ Linh Ngọc. Sau đó lại lấy ra viên ngọc thạch phát sáng kia lần nữa, tiến hành vài thao tác phía trên nó rồi lấy ra một cái hộp đưa cho Đường Thiên .

"Được rồi."

Trọng Dương nói ra:

"Từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử Danh dự Cao cấp của Thanh Nhạc Môn chúng ta."

"Trong cái hộp này là quần áo của đệ tử Danh dự, còn có một số điều lệ chế độ, ngươi trở về xem sau cũng được."

"Nhớ phải giao phí duy trì hàng tháng đúng thời hạn."

Đường Thiên nói tiếng cám ơn, tiếp nhận hộp.

Cùng lúc đó, thanh âm nhắc nhở của hai hệ thống vang lên trong đầu.

Xem ra, phương thức tiêu phí như này cũng được hệ thống thừa nhận.

Như vậy. . .

"Trọng Trưởng lão, ngày thường có đôi khi ta có chút bận rộn, không biết ta có thể thành toán trước phí duy trì hàng tháng hay không?"

Đường Thiên hỏi. Trọng Dương mỉm cười:

"Đương nhiên có thể, ngươi muốn thanh toán trước bao lâu?"

Đường Thiên yên lặng duỗi ra một ngón tay.

"Một vạn năm."

"Cái gì? ! !"

Trọng Dương trừng tròng mắt, kém chút làm đổ chén trà trong tay.