Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 50: Lục Trường Ca Mời

« Chương Trước
Nhìn xem Đường Thiên lại lấy ra bốn viên Tiên Thiên Đạo Ngọc, sắc mặt Đinh Kiêu tái nhợt, thân thể nghiêng một cái trực tiếp co quắp ngã xuống đất.

Sắc mặt hắn lo sợ không yên, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Đường Thiên một cái.

Đường Thiên cười rạng rỡ:

"Mới vừa rồi là không thấy rõ sao?"

"Vậy thì nhìn lại lần nữa."

"Thiếu tông chủ, ta lại muốn hiến tám trăm công tích."

Nói xong hắn lại móc ra tám viên Tiên Thiên Đạo Ngọc.

Thật vất vả mới có được cơ hội điên cuồng tiêu phí một lần, hắn đương nhiên phải nắm thật chặt phát huy cho tốt mới được.

Lúc này, người vây xem đã tê, cái đồ chơi kia không phải thần vật khó gặp trên đời sao? Sao bây giờ ở chỗ Đường Thiên lại giống như là rau cải trắng, lật tay một cái là cầm ra một nắm lớn thế này?

Gương mặt đám người Lục Trường Ca cũng là đầy vẻ khó tin, tài phú kinh người như thế đã đủ để bọn hắn đối đãi bình đẳng.

Thì ngay cả Thiếu tông chủ Vân Không cũng là kinh ngạc liên tục.

Nhìn xem Đường Thiên đưa tới Tiên Thiên Đạo Ngọc, Vân Không lắc đầu nói:

"Đường Thiên, được rồi, ngươi đã thắng."

"Tiên Thiên Đạo Ngọc đối với việc tu luyện trong tương lai của ngươi có tác dụng lớn vô cùng, vẫn là giữ lại thì hơn."

Đường Thiên sững sờ, vội vàng nói:

"Không cần không cần, cái đồ chơi này trong nhà của ta có một đống lớn đâu, ngài cứ nhận lấy đi."

Thế mà Vân Không lại lên tiếng từ chối lần nữa:

"Giữ đi, trong tương lai nếu ngươi muốn bồi dưỡng môn khách thì cũng rất cần loại thần vật này."

Đường Thiên có chút gấp, sao đột nhiên lại không thu nữa rồi.

Ngươi nha, ngươi không thu thì sao lão tử có thể kiếm được thêm càng nhiều Tiên Thiên Đạo Ngọc, làm sao kiếm thêm càng nhiều điểm tiêu phí đây?

"Ai ai, không có vấn đề gì, thật là không quá vấn đề gì."

"Hôm nay tâm trạng đang vui vẻ, không tiêu ít tiền thì tâm lý ta không được thoải mái."

"Cứ xem như là ta muốn cống hiến cho tông môn đi. Ngươi xem ta vừa tới không lâu, còn chưa làm được gì cho tông môn đây này."

Đường Thiên vừa nói, vừa không ngừng ra sức nhét Tiên Thiên Đạo Ngọc vào trong ngực Vân Không.

Cảnh tượng này khiến cho các đệ tử chung quanh nhìn trợn tròn cả mắt.

Đây là thể loại chuyện lạ hiếm có gì thế này?

Lại có kẻ không ngừng ra sức đưa tiền cho người ta!

"Cảnh giới quá cao, loại tư tưởng giác ngộ này quả thực là để cho ta mặc cảm!"

"Ta cũng vậy! Chúng ta ai nấy cũng chỉ muốn thu được tài nguyên tốt hơn trong tông môn, giờ nhìn lại Đường Thiên mà xem, người ta một lòng chỉ muốn phụng hiến cho tông môn mà thôi."

"Chênh lệch quá xa, so với nhân cách của hắn, ta quả thực chỉ nhỏ bé như là con kiến hôi!"

Mọi người nhao nhao kinh thán về các cục của Đường Thiên, bây giờ hình tượng của hắn không biết là đã cao lên đến tầng mây nào rồi.

Thế mà Vân Không vẫn cứ không có Đường Thiên được toại nguyện.

Hắn vung ra một cỗ lực lượng vừa nhu hòa vừa để cho Đường Thiên không cách nào chống lại được, cưỡng ép đưa Tiên Thiên Đạo Ngọc trở về.

"Đường Thiên, ta biết ngươi rất muốn cống hiến cho tông môn, nhưng mọi thứ đều có hạn độ."

"Hôm nay chỉ là một lần Thỉnh Công Đại Hội bình thường mà thôi, không cần dùng lực quá mạnh."



"Nếu ngươi thật có lòng, vậy thì sau này để tâm nhiều hơn đến chuyện phát triển tông môn là được."

Vân Không nói ra.

Đường Thiên rất bất đắc dĩ, nhưng thấy Vân Không tâm ý đã quyết nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Thật sự là đáng tiếc, kém chút là có thể đột phá mười vạn ức.

"Được rồi."

"Vậy. . . sau này có còn hoạt động tương tự không?"

Đường Thiên hỏi.

Vân Không nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Kiến thiết tông môn cần phải có rất nhiều Linh Ngọc."

"Nếu như ngươi thật muốn ra chút sức, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi."

Đường Thiên gật đầu .

"Được rồi."

"Vậy hôm nay cứ tạm như vậy, ngày sau nếu lại có loại chuyện tốt này, tuyệt đối đừng quên báo cho ta...!"

Cơ hội làm cho tài phú cùng điểm tiêu phí căng vọt giống như hôm nay, quả thật là khó mà kiếm được.

Kỳ thật Đường Thiên từng nghĩ đến việc đi tìm một nơi nào đó có thể dùng nhiều tiền điên cuồng tiêu phí một đợt.

Nhưng đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi, khó mà thực hiện được. Trước khi có đủ thực lực hoặc sự bảo hộ vạn toàn mà tùy tiện rời đi Thanh Nhạc Môn để lộ ra tài phú, chờ đợi hắn chỉ có một chữ "chết" mà thôi.

Dù là làm bất cứ chuyện gì, tiền đề đều phải xây dựng dựa trên sự an toàn tính mạng của hắn.

"Nhất định thông báo cho ngươi."

Vân Không dở khóc dở cười, hắn cũng chưa từng thấy qua người nào tích cực như thế.

Đến tận đây, một trận so đấu tài phú đột nhiên xuất hiện lại dùng cách thức mà tất cả mọi người không thể ngờ được chính thức hạ màn.

Chủ yếu là tiết tấu quá nhanh, cũng quá nghiền ép.

Chính như Đinh Kiêu nói, ngươi móc sạch vốn liếng cũng chỉ là khởi điểm của người khác mà thôi.

Chỉ có điều kẻ móc sạch tích súc lại biến thành hắn.

Bảy trăm điểm cống hiến, khoảng cách đủ để tấn thăng Vân Đỉnh Thiên Phủ, chỉ còn kém ba trăm.

Mà lại trong không gian hệ thống, số lượng Linh Ngọc của Đường Thiên đã trực tiếp đột phá tám vạn ức, quy thành tám viên Tiên Thiên Đạo Ngọc.

Điểm tiêu phí cũng đạt tới tám ức, thiên phú Chín vòng cùng thể chất cấp Chín đã là vật trong túi.

Thỉnh Công Đại Hội kết thúc, Đường Thiên phát hiện thái độ của những người xung quanh đối với mình đã thay đổi hẳn, nhao nhao truyền đạt thiện ý với hắn.

Đường Thiên cũng không có vì vậy mà mắt cao hơn đầu, thân thiện đáp lại tất cả, cuối cùng thu được không ít ngọc phù truyền tin.

"Đường huynh, trận đánh danh tiếng này của ngươi quả thật đánh rất đẹp."

Trên đường rời khỏi hội trường, Vương Tử Ngọc cười khổ nói:

"Ta biết ngươi có tiền, nhưng lại không ngờ được là ngươi lại có nhiều đến như vậy!"

"Đã sắp bắt kịp trình độ của mấy đại công tử."

"Vậy sao trước đó ngươi vẫn luôn là bừa bãi vô danh chứ?"

Đường Thiên cười ha ha, thuận miệng đáp bừa:

"Trước kia chỉ là muốn thể nghiệm nỗi khổ nhân gian một phen thôi."

"Giờ đã thể nghiệm xong nên lại khôi phục về cuộc sống vốn có."



Vương Tử Ngọc lại tưởng thật nên gật đầu nói:

"Ta đoán cũng thế."

"Tài phú của ngươi đã không thể dùng dẫm vận cứt chó để giải thích được."

Đường Thiên cười cười, không có tiếp lời của hắn.

Chỉ cần ngươi đầy đủ nghịch thiên, dù ngươi lấy cớ có không hợp thói thường đến mức nào đi nữa thì sẽ vẫn có người tin.

Thậm chí sẽ có người còn cảm thấy vẫn chưa đủ không hợp thói thường, tự thân đi biên soạn ra cho ngươi hẳn một cái cớ càng bài bản hơn.

Nhưng mà tình thế như này đối với Đường Thiên lại là chuyện tốt.

Hai người vừa đi vừa nói, thế mà còn chưa đi được bao xa đã lại có người tìm tới.

"Đường công tử."

Người đến là mấy vị đệ tử Danh dự có khí tức rất mạnh, chí ít là trên Hóa Thần kỳ.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, ngữ khí nặng nề nói:

"Lục công tử mời ngươi tới gặp một lần."

Đường Thiên nhíu mày, ở chỗ này mà có thể được xưng là Lục công tử cũng chỉ có Lục Trường Ca.

Tên này muốn gặp mình làm gì?

Nghĩ đến trước đó nhìn thấy Phương Phỉ, Đường Thiên có chút dự cảm xấu.

"Không thể đổi ngày khác sao, ta còn có chút việc."

Đường Thiên muốn từ chối lời mời này.

Thế mà người kia kiên trì nói ra:

"Ta cảm thấy ngươi vẫn là đi với ta một chuyến thì tốt hơn."

Nói xong, bọn họ vậy mà có dấu hiệu như muốn vây mấy người Đường Thiên lại.

Tiểu Tuyết cùng tỷ muội Lam Ngọc lập tức đề phòng, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay Đường Thiên cũng lặng lẽ xuất hiện mấy viên hạt châu màu tím.

Thiên Lôi Châu, có thể dẫn động thiên lôi, uy lực tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp.

Trong hai lần giao dịch trước đó với Tần Hải, Đường Thiên đã mua không ít vật tương tự, chính là vì phòng bị loại tình huống đột nhiên xuất hiện này.

Nhìn xem dáng vẻ đề phòng của mấy người Đường Thiên, người kia cười cười, nói:

"Không cần khẩn trương, nơi này là chỗ của Thiếu tông chủ, sẽ không có ai dám làm gì ngươi."

"Mà lại. . ."

"Muốn đối kháng chúng ta, chỉ dựa vào mấy tiểu môn khách này của ngươi là vẫn còn thiếu rất nhiều."

"Đừng làm khó chúng ta, Lục công tử là để cho chúng ta mời ngươi đi qua, mà không phải là bắt ngươi."

Đường Thiên híp híp mắt, nhưng cuối cùng vẫn là tạm thời thu Thiên Lôi Châu lại.

Không sai, bọn họ vẫn còn ở trong hội trường hội giao lưu, cho dù là Lục Trường Ca đi nữa thì cũng không dám làm ra cử động gì quá phận.

Huống chi hắn vừa mới nổi danh.

Tình huống bết bát lắm thì bản thân mình cũng có thủ đoạn tự vệ.

"Được thôi."

"Ta đi với các ngươi."

Đường Thiên nói.
« Chương Trước