Chương 47: Chỉ Được Như Vậy

Dưới sự ngóng nhìn chăm chú của mọi người, Cốc Tiểu Tuyết đi đến đứng đối mặt với Hoàng Trùng.

Đây xem như là trận đấu được mọi người chú ý nhất kể từ sau khi kết thúc khiêu chiến chính thức.

Bởi vì số tuổi của hai người đều thuộc về hàng ngũ nhỏ nhất, hơn nữa còn do Hoàng Trùng phách lối chủ động điểm danh, vậy nên trận này xem như là có được hàm nghĩa khác.

Có lẽ là muốn thông qua chuyện này để khiến cho đạo tâm của những đệ tử Hạch tâm trẻ tuổi kia trở nên càng thêm kiên định.

"Có cần tiểu gia ta chấp ngươi một tay không, nguyên* tiểu sư muội." (* nguyên văn "曾经" có nghĩa là "đã từng" hay "cũ", nhưng đưa vào câu thấy nó cấn cấn nên tại hạ dùng từ "nguyên", đạo hữu nào có kiến giải khác xin để lại lời dưới bình luận, tại hạ xin thụ giáo).

Hoàng Trùng phách lối nói.

Cái chữ "nguyên" kia càng là có ý phủ nhận thân phận đệ tử Hạch tâm hiện tại của Cốc Tiểu Tuyết.

Nhưng Cốc Tiểu Tuyết cũng không có suy nghĩ nhiều, ngược lại nhoẻn miệng cười một tiếng rồi nói:

"Tùy ý ngươi."

Đường Thiên ngồi ở dưới lẳng lặng quan sát.

Nha đầu Tiểu Tuyết này, lúc bình thường cùng với lúc chiến đấu quả thực chính là hai người hoàn toàn khác nhau.

Có thể nói nàng tựa như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm bị cất giấu ở trong một cái vỏ có vẻ ngoài bình thường vô hại.

Nhưng một khi kiếm ra khỏi vỏ, nó chắc chắn sẽ tách ra được hào quang lóa mắt không thể xem thường!

"Được, vậy thì tới đi."

Hoàng Trùng đứng đối diện Cốc Tiểu Tuyết, vậy mà hắn thật sự thu một cánh tay về sau lưng, bộ dáng coi thường, không thèm xem người trước mặt như đối thủ ngang hàng.

Ánh mắt Cốc Tiểu Tuyết dần dần biến hóa.

Khí thế trên người cũng đang nhanh chóng phát sinh chuyển biến.

Đột nhiên, trường kiếm ra khỏi vỏ, nàng tựa như một tia sáng lướt nhanh qua không gian, chỉ chớp mắt đã đi tới trước mặt Hoàng Trùng.

Mũi kiếm sắc bén đã sắp chạm đến mi tâm.

Hoàng Trùng lập tức hoảng hốt, thân hình vội vàng lùi lại, bàn tay hóa quyền trực tiếp đánh ra.

Thế mà, lại đánh vào khoảng không.

Mũi kiếm trước mắt chậm rãi tiêu tán, cùng lúc đó, hắn cảm thấy lưng mình như có gai, toàn bộ phía sau người hắn như đang nằm trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

"Hây! !"

Hoàng Trùng quát lớn một tiếng, lại không đoái hoài tới chuyện đè thấp cảnh giới, trực tiếp bạo phát ra tất cả tu vi, có đến mấy đạo Linh lực hình rồng gào thét xông ra từ trên người hắn mới miễn cưỡng hóa giải nguy cơ vừa rồi.

Thấy thế, Đường Thiên cười một tiếng, nói:

"Nha đầu Tiểu Tuyết này vừa lên đã dùng toàn lực."

Hắn biết Tiểu Tuyết rất mạnh, so với Hoàng Trùng trong trạng thái mạnh nhất cũng không rơi vào thế hạ phong.

Nhưng không nghĩ tới chính là, nàng vừa lên đã trực tiếp xuất ra toàn lực, mới một chiêu đã khiến cho Hoàng Trùng triệt để phá công.

Nào là chấp ngươi một tay, nào là ta áp chế tu vi, toàn bộ vứt đi sạch sành sanh, chật vật không thôi.

"Tiểu Tuyết chiến đấu."

"Từ trước đến nay luôn là toàn lực ứng phó."

Lam Ngọc ở bên cạnh nhẹ giọng nói.



Trong đoạn thời gian này, mấy người Đường Thiên tiến hành không ít lần luận bàn.

Đường Thiên cùng các nàng chủ yếu là luận bàn trên phương diện lý giải đạo pháp, nhưng Cốc Tiểu Tuyết cùng tỷ muội Lam Ngọc thì là luận bàn thực chiến.

Ban đầu khi vừa mới đột phá Nguyên Anh, dù là đối chiến với Lam Ngọc hay Lục Châu thì Cốc Tiểu Tuyết cũng không thể chiếm được bất kỳ chỗ tốt gì, cơ hồ là bị đè lên đánh.

Nhưng tốc độ học tập cùng sự tiến bộ của nha đầu quỷ quái này thật sự là quá nhanh

Có thể nói là mỗi một lần luận bàn lại biến thành một trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi đã có thể đánh ngang tay với hai tỷ muội Lam Ngọc.

Mà sau khi Cốc Tiểu Tuyết đột phá Nguyên Anh trung kỳ, chỉ đơn độc một người trong hai tỷ muội đã không có cách nào lại áp chế được nàng.

Về sau, hai người phải liên thủ với nhau mới có thể lại lần nữa áp chế được nàng.

Phải biết, ý niệm của tỷ muội Lam Ngọc thông suốt, hai người liên thủ ngay cả Hóa Thần kỳ cũng chưa chắc sẽ là đối thủ, nhưng dù vậy vẫn chỉ là miễn cưỡng ngăn chặn được Cốc Tiểu Tuyết mà thôi.

Nàng vẫn còn đang trên đà trưởng thành nhanh chóng.

Thời gian một tháng đi qua, thực lực Cốc Tiểu Tuyết đâu chỉ tăng lên một cái cấp bậc?

Hoàng Trùng, căn bản không phải đối thủ!

Trong chiến cuộc, bởi vì Hoàng Trùng kiêu ngạo cùng chủ quan nên đánh mất tiên cơ, cho dù hắn lấy ra toàn bộ thực lực cũng vẫn luôn rơi vào hạ phong.

Cốc Tiểu Tuyết tiến công kín kẽ như bưng, không có chút sơ hở nào, hoàn toàn không cho Hoàng Trùng cơ hội thở dốc.

Có đến vài lần Hoàng Trùng muốn lợi dụng tu vi cao hơn của bản thân để đột phá khốn cục trước mặt, nhưng mỗi một lần như vậy đều bị Cốc Tiểu Tuyết xảo diệu tiêu trừ, mãi vẫn không thể đắc thủ.

Chiến đấu diễn ra càng lâu hắn lại càng trở nên nóng vội, từ đó sơ hở cũng càng ngày càng nhiều, thế cục lại càng tràn ngập nguy cơ.

Loại tình huống ngoài dự liệu này khiến cho các vị đại lão cao tầng cũng không nhịn được mà chú ý tới.

"Quả thật là thiên tài."

"Đáng tiếc, làm môn khách, đầu nhập vào phía đệ tử Danh dự."

"Ta nghe nói tên Đường Thiên kia vô cùng háo sắc, vị tiểu sư muội này có khả năng đã trúng độc thủ của hắn, đạo đồ tối tăm."

"Một vị thiên tài đến như vậy… hazii! Đệ tử Danh dự thật sự là khối u ác tính trong tông môn!"

Bên phía đệ tử Hạch tâm tên nào tên nấy đều lộ ra vẻ tiếc hận.

Bọn họ cho rằng, dù cho Tiểu Tuyết có thiên tài đến mức nào đi nữa, đã nàng theo loại đệ tử Danh dự như Đường Thiên thì tiền đồ thế tất sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng mà bên phía đệ tử Danh dự lại có biểu hiện hoàn toàn khác biệt.

"Tiêu Tiêu, Nam Phong các ngươi ra một nhân tài a."

Lục Trường Ca khẽ cười nói:

"Ta nghe tên Đường Thiên này cũng có tài lực không kém, hắn là người thế nào?"

Mặc Tiêu Tiêu:

"Không biết, hắn vừa tới."

Có vẻ như cô nàng này đối với ai cũng sẽ trưng ra cùng một loại thái độ.

Cảnh Hằng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

"Ta lại có duyên gặp được vị Đường thiếu này một lần, xác thực xuất thủ rất xa hoa."



"Chỉ có điều hình như là người háo da^ʍ."

"Lúc ấy hắn với Thân Đồ Phong có sinh ra tranh chấp, nguyên nhân chính là vì Dương Cương Đằng Vân Chi."

Lục Trường Ca ồ một tiếng, không nói thêm gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Một bên khác, Thiên Dưỡng Sinh nhàn nhạt hừ một tiếng, nói ra:

"Không quan trọng."

"Có thể đè xuống khí diễm của đám đệ tử Hạch tâm kia cũng là chuyện tốt."

"Về sau có cơ hội, nếu thích hợp thì chiếu cố hắn một chút."

Mọi người gật đầu không nói.

Cao tầng của song phương có phản ứng khác nhau, cũng đại biểu cho điểm chú ý khác nhau của hai bên.

Bên phía đệ tử Hạch tâm chỉ chú ý bản thân đệ tử, mà đám người Lục Trường Ca thì lại càng phức tạp hơn một chút.

Chiến đấu phía dưới vẫn còn đang tiếp tục.

Từ đầu đến cuối Cốc Tiểu Tuyết không cho Hoàng Trùng bất kỳ cơ hội chuyển bại thành thắng nào, cơ hồ áp đảo từ đầu tới đuôi, thủ đoạn công kích sắc bén khiến cho Hoàng Trùng ứng đối mệt mỏi, lộ ra sơ hở càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, sau một tiếng oanh minh kịch liệt, Hoàng Trùng bay ra ngoài rồi rơi lăn xuống đất, miệng mũi chảy máu.

Cốc Tiểu Tuyết còn muốn đuổi theo đánh tiếp nhưng lại bị Đường Thiên mở miệng ngăn cản.

"Tiểu Tuyết, được rồi."

Đây cũng không phải sinh tử chi chiến, phân ra thắng bại là đủ.

Cốc Tiểu Tuyết nghe vậy thì dừng lại, liếc mắt nhìn Hoàng Trùng một cái rồi nghiêng đầu hỏi mỉa.

"Chỉ có vậy?"

Nàng thu kiếm quay người đi về chỗ Đường Thiên, bộ dáng ngão nghệ như một con thiên nga trắng vừa thu được thắng lợi.

Đường Thiên bật cười lớn, nha đầu này, lòng hiếu thắng thật là mạnh.

Nhưng mà sau khi trở về, nàng lại khôi phục dáng vẻ bình thường, hì hì cười nói:

"Thế nào, không có để ngươi mất mặt chứ?"

Đường Thiên yên lặng giơ ngón tay cái lên, khiến cho tiểu nha đầu vui vẻ ra mặt, đắc ý cười liên tục.

Cùng lúc đó, đệ tử Danh dự bên này cũng coi như là lật về một ván.

"Ha ha ha, tiếp tục kêu gào nữa đi, sao lại im thin thít thế kia?"

"Còn tưởng đâu thật là vô địch thiên hạ, nào ngờ cũng chỉ có vậy"

"Không gì hơn cái này!"

"Mau trở về tiếp tục khổ tu đi, đám người các ngươi căn bản không thể nào biết được tài nguyên có thể mang lại tác dụng lớn như thế nào."

Cốc Tiểu Tuyết cường thế chiến thắng, để bọn hắn cuối cùng cũng hồi được một ngụm máu lớn, lại sống lại lần nữa, không cần phải tiếp tục nhắm mắt giả chết.

Tiếp đó, khiêu chiến tự do vẫn diễn ra thêm một đoạn thời gian, nhưng mà mọi người đã không còn chú ý quá nhiều.

Khiêu chiến kết thúc, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi sau đó tiến vào hạng mục kế tiếp.

Giao dịch trân bảo.