Chương 45: Tiểu Yêu Nghiệt

Ngoài ý muốn gặp phải Lục Trường Ca, còn trông thấy cả Phương Phỉ khiến tâm tình buông lỏng của hắn thu lại một ít.

Nếu như Phương Phỉ thật ôm vào cái bắp đùi Lục Trường Ca này, vậy đây cũng không phải là một chuyện tốt gì.

Dù sao, ân oán giữa hai người kết rất sâu.

Nhưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát là Đường Thiên đã ném thẳng nó ra sau đầu.

Chỉ cần hắn không rời khỏi Thanh Nhạc Môn, vậy thì trên cơ bản là sẽ không có nguy hiểm gì lớn.

Huống hồ, hiện tại hắn thuộc về Nam Phong, còn có Mặc Tiêu Tiêu đây.

Không có vấn đề gì.

Sau khi Thiếu tông chủ phát biểu xong thì Đường Thiên cùng Vương Tử Ngọc, ba người Tiểu Tuyết đi tới khu vực chuyên thuộc về đệ tử Danh dự.

Môn Khách Hội Võ, đã sắp bắt đầu.

Đường Thiên cũng muốn nhìn một chút, những môn khách chuẩn bị tham gia Bách Môn Đại Chiến kia sẽ có được thực lực như thế nào.

Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, ngay sau đó đã có người dâng lên linh quả cùng trà thơm, phương diện phục vụ này là tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng mà trong lúc chờ đợi, Đường Thiên lại phát hiện, có chút đệ tử Danh dự mang theo môn khách, nhưng cũng có một bộ phận đệ tử Danh dự lại lẻ loi một mình, không có bất kỳ thuộc hạ hay môn khách nào ở bên người.

Sao lại như vậy?

Đường Thiên nhìn sang Vương Tử Ngọc đưa ra nghi vấn của mình.

Vương Tử Ngọc giải thích nói:

"Giữa các đệ tử Danh dự có sự khác nhau rất lớn, trước đó ta nói với ngươi ba loại người chỉ là cách gọi chung mà thôi."

"Có người thì vì con cháu đời sau, có người thì muốn tăng lên địa vị trong Thanh Nhạc Môn, cũng có người là vì phục vụ cho mục đích nào đó của gia tộc ở bên ngoài."

"Kỳ thật số người muốn tấn thăng Vân Đỉnh Thiên Phủ chỉ có một phần nhỏ mà thôi."

"Dù sao thì gom góp điểm cống hiến hoặc là bồi dưỡng ba tên thiên tài, bất kỳ việc nào cũng không phải là một việc dễ dàng."

Đường Thiên giật mình.

Hoàn toàn chính xác, điểm cống hiến tạm thời không nói, thông qua Bách Môn Đại Chiến tiến vào Vân Đỉnh Thiên PHủ, kỳ thật vô cùng khó khăn.

Thiên kiêu nhiều lắm.

Đầu tiên, người tham gia đại chiến nhất định phải là đệ tử Hạch tâm từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.

Tiếp theo, thực lực ít nhất phải từ Hóa Thần kỳ trở lên.

Nghiêm ngặt mà nói, chỉ có một nhóm nhỏ người đạt tới Hóa Thần kỳ đỉnh phong kia mới có cơ hội trổ hết tài năng ở trong đại chiến, thành công tấn thăng.

Mà thiên tài như thế, cho dù trong đám đệ tử Hạch tâm đi nữa thì đó cũng là tồn tại vạn người không được một.

Sau khi nói chuyện phiếm trong chốc lát, số người tụ tập đến đây cũng đã gần đủ.

Tiếp đó có người phái ra môn khách của mình đi lên khu vực trống phía trước tiến hành giao lưu đạo pháp.

Giao lưu thực chiến.

Đường Thiên nhìn mấy đợt người chiến đấu, thực lực đích xác là rất mạnh.

Môn khách ra sân trên cơ bản đều có tu vi Hóa Thần kỳ trở lên, là những người có cơ hội đoạt được thành tích trong Bách Môn Đại Chiến một năm sau.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, đạo pháp tinh thâm, xuất thủ sắc bén lại không mất trình tự quy tắc, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.

Cốc Tiểu Tuyết cùng tỷ muội Lam Ngọc vẫn đang ở Nguyên Anh kỳ còn lâu mới là đối thủ của bọn họ.

Nhưng tuổi tác các nàng còn nhỏ, đặc biệt là Cốc Tiểu Tuyết, mới không đến mười sáu tuổi, các nàng có được tương lai càng thêm tươi sáng hơn.

Sau khi quan sát được một lát, Vương Tử Ngọc đứng dậy rời đi, nói là đi xem thử tình hình đệ tử Hạch tâm bên kia như thế nào.

Kỳ thật giữa đệ tử Danh dự cùng đệ tử Hạch tâm vẫn luôn tồn tại lòng phân tranh hơn thua, các đệ tử thuần túy xem thường những người lựa chọn làm môn khách, cho rằng như vậy sẽ mất đi đạo tâm kiên cố.

Đệ tử Danh dự thì cảm thấy bọn hắn không biết biến báo, rõ ràng có thể thu được tài nguyên tốt hơn nhưng lại lựa chọn vứt bỏ.

Song phương đều kiên trì với cái nhìn của mình, không ai nhường ai.

Nhưng mà Đường Thiên cũng không có hứng thú đối với loại tranh đấu này, người ta muốn lựa chọn như thế nào thì đó cũng là chuyện của người ta, nếu đệ tử thuần túy chướng mắt mình vậy thì mình không đi tìm bọn họ là được rồi, lại chẳng phải chuyện gì lớn, không cần thiết phải đi đưa nhiệt tình rồi nhận lại hờ hững.



Vậy nên hắn lựa chọn không cùng Vương Tử Ngọc đi qua bên đó, nhàn nhã ngồi ở chỗ này ăn dưa xem kịch.

"Thật thật mạnh!"

"Lợi hại hơn nhiều so với ta."

Quan sát chiến đấu trước mặt, ngay cả Cốc Tiểu Tuyết cũng không nhịn được phát ra tiếng tán thưởng.

Đường Thiên cười nói:

"Đừng tự coi nhẹ mình."

"Ngươi chỉ là nhỏ tuổi hơn nên trên phương diện tu vi kém một chút mà thôi."

"Nếu bàn về cảm ngộ đối với đạo pháp, vậy thì chưa chắc ngươi sẽ kém hơn, đến cả ta còn nhìn ra mấy chỗ sơ hở của bọn họ."

Chỉ tính riêng về thực lực, Cốc Tiểu Tuyết xác thực là không bằng.

Nhưng nếu là so về trình độ thiên tài, Đường Thiên cho rằng nàng có thể một mình chấp hai người.

"Môn khách nhà người ta ai cũng lợi hại như vậy, khi trở về ta nhất định phải càng nỗ lực thêm nữa mới được."

Cốc Tiểu Tuyết nắm chặt bàn tay nhỏ, giọng nói nghiêm túc hạ quyết tâm.

Đường Thiên nhíu mày, hóa ra đây mới là suy nghĩ của nàng.

Nha đầu này, thực sự là. . .

Môn Khách Hội Võ kéo dài ước chừng một canh giờ, nhìn vẻ mặt của mọi người, hẳn là ai nấy cũng tương đối hài lòng với thực lực của môn khách lần này.

Sau khi kết thúc, Đường Thiên chuẩn bị đi tìm Vương Tử Ngọc.

Nhưng vào lúc này, một đám đệ tử Danh dự xa lạ tìm tới hắn.

"Đường Thiên?"

Cầm đầu là một tên thanh niên có thân hình cao lớn, gương mặt hắn đầy vẻ cao ngạo, dùng thái độ của kẻ trên cất tiếng hỏi.

Đường Thiên hơi hơi nhíu mày:

"Ngươi là?"

Thanh niên thản nhiên giới thiệu:

"Ta tên Đinh Kiêu, cũng thuộc Nam Phong, phụ trách trợ giúp Mặc tiểu thư quản lý trật tự Nam Phong."

Đường Thiên ồ một tiếng, ra là người của Mặc Tiêu Tiêu.

"Có chuyện gì sao?"

Hắn hỏi.

Đinh Kiêu nói ra:

"Bây giờ ngươi cũng là người của Nam Phong, vậy nên đừng có tự hành động một mình, theo ta tới khu vực của Nam Phong đi."

Đường Thiên cười một cái nói:

"Không cần, con người của ta vẫn luôn thích một mình."

"Đa tạ ý tốt của ngươi."

Hắn khách khí nói.

Nhưng Đinh Kiêu lại trực tiếp nhíu mày:

"Đường Thiên, nếu ngươi đã gia nhập Nam Phong vậy thì phải tuân thủ quy củ của Nam Phong."

"Mau đi theo ta, ta không muốn nhắc lại lần thứ ba."

Đường Thiên cũng thu lại nụ cười, con hàng này, sao đột nhiên lại trở nên có chút hùng hổ dọa người.

Hắn không thích nhất chính là bị người bức bách.

"Ta chưa từng nghe nói qua có quy củ như vậy."

"Ta muốn đi đâu thì đi đó, không ai có thể hạn chế sự tự do của ta."



Đường Thiên lạnh lùng nói.

Đinh Kiêu cau mày:

"Đường Thiên, đừng tưởng rằng có được một chút Linh Ngọc thì cho là mình vô địch thiên hạ."

"Nếu như ngươi cứ khư khư cố chấp, vậy thì lập tức dọn khỏi Nam Phong, tìm chỗ khác mà dựa."

Đường Thiên lẳng lặng nhìn hắn, hỏi:

"Đây là ý của ngươi hay là ý của Mặc Tiêu Tiêu?"

Hắn vốn không có ý định gia nhập vào bất kỳ thế lực nào, lúc ấy Mặc Tiêu Tiêu cũng chỉ là nhắc tới một câu mà thôi.

Nhưng nếu như đây quả thật là ý của Mặc Tiêu Tiêu, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ rời đi ngay lập tức, dù do dự chỉ một giây thôi thì đó cũng là không tôn trọng đối nhân cách của mình.

Nhưng hiển nhiên, đây không phải là ý của nàng.

Đinh Kiêu há to miệng, hắn không dám trả lời trực tiếp vấn đề này, sau cùng chỉ có thể lạnh lùng buông lời:

"Được, vậy ngươi cứ iếp tục làm theo ý mình đi."

"Ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Mặc tiểu thư về thái độ của ngươi,."

Nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi.

Đường Thiên sờ lên cái cằm, cười nhạt nói:

"Đây là muốn lập uy với người mới sao !"

Cốc Tiểu Tuyết thì là hừ một tiếng, nói:

"Bộ mặt thối xem thường người khác, còn tưởng rằng lợi hại như thế, kết quả vẫn là muốn trở về bẩm báo với người khác."

Đường Thiên cười một cái nói:

"Mặc kệ hắn, dù sao chúng ta cũng không nhất định phải tham gia vào thế lực nào đó mới được, với cả Thanh Nhạc Môn cũng không chỉ có mỗi một Nam Phong."

"Đi qua bên phía Vương Tử Ngọc xem thế nào."

Sau đó, Đường Thiên dẫn theo ba người Tiểu Tuyết đi về phía khu vực đệ tử Hạch tâm.

Nhưng mới đi được một nửa thì đã gặp phải Vương Tử Ngọc đang trên đường quay trở về.

Sắc mặt hắn kích động, lôi kéo Đường Thiên lại gần rồi bắt đầu nói:

"Đường huynh, ta nói cho ngươi biết, đệ tử Hạch tâm lần này thật đúng là ghê gớm."

"Mấy tên Hóa Thần đỉnh phong thực lực cực kỳ lợi hại!"

"Mà lại bên kia còn ra một tên tiểu yêu nghiệt, mười sáu tuổi Nguyên Anh đỉnh phong, dù là Hóa Thần sơ kỳ cũng đánh thắng được!"

"Mà tên tiểu yêu nghiệt kia phách lối cực kì, hắn nói là muốn đè tất cả môn khách cùng cấp bậc dưới trướng đệ tử Danh dự xuống đất ma sát, ha ha, quá sảng khoái."

Đường Thiên nghiêng nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Ngươi kích động cái gì, có phải quên luôn bản thân mình là ai rồi hay không?"

Cái mông của con hàng này có chút lệch ra, quên luôn việc bản thân mình cũng là đệ tử Danh dự sao?

Nhưng mà Vương Tử Ngọc lại là cười ha ha một tiếng, mở ra quạt giấy phe phẩy hai cái:

"Ta?"

"Ta là người thích niềm vui."

"Chỗ nào có chuyện vui thì chỗ đó sẽ có thân ảnh của ta."

"Tiếp theo chính là khiêu chiến tự do, tuyệt đối có trò hay để nhìn ~ "

Đường Thiên im lặng lắc đầu, con hàng này thật đúng là không để ý chút nào đến việc danh dự của đệ tử Danh dự bị làm mất sạch.

Nhưng mà nghe lời Vương Tử Ngọc nói cũng khiến cho hắn sinh ra một ít hứng thú với cuộc khiêu chiến tiếp sau.

Mười sáu tuổi Nguyên Anh đỉnh phong, rốt cuộc là sẽ có được thực lực như thế nào đây?

So với Cốc Tiểu Tuyết, lại sẽ như thế nào?