"Tên của Mặc Tiêu Tiêu lại thật dùng tốt như vậy."
Sau khi đi vào, Đường Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thủ vệ ngoài cửa vừa rồi kia, đầu ngửa lên trời, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ ngạo nghễ.
Kết quả sau khi Đường Thiên nói ra cái tên Mặc Tiêu Tiêu này, hắn lập tức đổi lại một bộ vẻ mặt vui cười, khách khách khí khí mời đám người vào trong.
Trước sau tương phản cực lớn.
"Hắn không sợ chúng ta là giả mạo sao?"
Đường Thiên hỏi.
Vương Tử Ngọc cười nói:
"Trước kia xác thực phát sinh qua chuyện tương tự, có người dùng tên Mặc Tiêu Tiêu giả danh lừa bịp ở bên ngoài."
"Sau đó không qua được mấy ngày, toàn bộ bọn họ lập tức bốc hơi khỏi nhân gian."
"Về sau lại không có ai tiếp tục dám giả mạo."
Đường Thiên không khỏi nghiêm mặt lại, cô nàng kia quả thật là nhân vật sát phạt quyết đoán.
Xem ra là người không dễ chọc.
"Kỳ thật mấy vị tầng trên cùng kia đều không khác nhau là mấy."
Vương Tử Ngọc nói ra:
"Bọn họ nắm quyền lớn thế lực to, lại có tài phú gần như vô tận, ai nấy đều không phải hạng người bình thường."
"Nếu như không nắm giữ đủ lực lượng, vẫn là không nên tùy tiện trêu chọc cho thỏa đáng."
Đường Thiên nhún vai:
"Con người này của ta trước giờ chưa từng chủ động trêu chọc người khác."
Hắn lại không ngốc, nếu thật giống như mấy tên nóng đầu suốt ngày đi gây chuỵện khắp nơi gặp ai cũng muốn làm kia thì sớm đã không biết nằm ở đâu quấn vải liệm.
Hai người vừa nói vừa chậm rãi đi vào trong hội trường chính.
Nơi này là một khu vườn lớn vô cùng, cảnh sắc độc đáo, ngay cả hoa cỏ cây cối được trồng ở đây cũng mang theo một chút xíu đạo vận, so với Thưởng Xuân Viên kia quả thật là không phải cùng một loại đẳng cấp.
Bọn họ đến tương đối trễ, hiện tại ở đây đã có rất nhiều người, hoặc ngồi hoặc đứng, chuyện trò rất vui vẻ.
Đường Thiên lắng tai nghe thử, may mà không nghe thấy mấy kiểu lời thoại ngớ ngẩn như "ngươi cao quý, ngươi cao quý" kia, đề tài mà mọi người ở đây đang thảo luận vẫn xem như là tương đối nghiêm chỉnh.
Mà lại trong bọn họ có nhiều người khí tràng rất mạnh, môn khách ở bên cạnh phần lớn cũng khá bất phàm, xem ra đều là người thân cư cao vị.
Nhưng mà, Đường Thiên vẫn không có cách nào dung nhập vào trong đám người, cuối cùng hắn tìm một cái đình nghỉ mát không có ai rồi cùng mấy người Vương Tử Ngọc ngồi xuống.
"Khi nào thì Thỉnh Công Đại Hội bắt đầu?"
Đường Thiên hỏi.
Mặt mũi Vương Tử Ngọc lộ ra vẻ dở khóc dở cười:
"Ngươi gấp cái gì đây."
"Khi nào hội giao lưu chuẩn bị kết thúc thì Thỉnh Công Đại Hội mới sẽ bắt đầu, đó là hạng mục áp trục cuối cùng."
"Trước đó, Thiếu tông chủ sẽ đứng ra nói một vài vấn đề, sau nữa là các tân khách tiến hành giao lưu với nhau."
"Ngoài ra còn có mấy cái hạng mục như Môn Khách Hội Võ, Đệ Tử Hạch Tâʍ ɦội Võ, khiêu chiến tự do, giao dịch trân bảo,…"
Lỗ tai Đường Thiên khẽ động:
"Giao dịch trân bảo?"
"Đó là cái gì?"
Vương Tử Ngọc giải thích nói:
"Là hội giao dịch tương tự với Kỳ Trân Hội của Thưởng Xuân Viên kia, chỉ có điều trọng điểm của bên này là trân bảo, chất lượng cùng giá cả hơn xa so với Kỳ Trân Hội."
Đường Thiên bỗng nhiên vỗ mặt bàn, khiến cho Vương Tử Ngọc giật nảy mình.
"Ta dựa vào, sao ngươi không nói sớm?"
"Nếu như ta biết có giao dịch trân bảo thì dù chỉ do dự một giây đồng hồ thôi đó cũng là không tôn trọng đối hội giao lưu!"
Thỉnh công có thể phát động được hệ thống hay không vẫn là ẩn số, nhưng giao dịch trân bảo thì tuyệt đối nằm trong phạm vi giao dịch bình thường.
Vương Tử Ngọc sửng sốt nửa ngày, sau đó dở khóc dở cười nói ra:
"Đường huynh, làm sao mà điểm chú ý của ngươi lúc nào cũng khác hẳn so với người thường như vậy."
"Giao dịch trân bảo chỉ là một loại tô điểm thêm cho hội giao lưu mà thôi, quan trọng nhất vẫn là tin tức cùng giao lưu đạo pháp."
"Đây mới là món ăn chính!"
Hắn thật sự là có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của Đường Thiên.
Đường Thiên nhếch miệng nói:
"Được rồi, vậy ngươi nói thử xem mấy cái hội võ kia là như thế nào?"
Vương Tử Ngọc nhìn xem dáng vẻ không quan trọng của Đường Thiên, vuốt vuốt trán một cái rồi nói:
"Môn Khách Hội Võ, chính là so đấu đạo pháp giữa các môn khách của các đệ tử Danh dự mời chào."
"Đệ Tử Hạch Tâʍ ɦội Võ, là giao đấu chuyên thuộc về các đệ tử thuần túy."
"Mà khiêu chiến tự do thì là chiến đấu giữa môn khách với đệ tử thuần túy, đây là cuộc so đấu kịch liệt nhất cùng đặc sắc nhất."
"Nguyên nhân tổ chức những thứ này chủ yếu là vì muốn kiểm tra xem chiến lực của đệ tử Hạch tâm năm nay, thông qua đó mà làm chuẩn bị cho Bách Môn Đại Chiến sau này."
Đường Thiên bắt chéo hai chân, chẳng hề để ý nói:
"Có vẻ như cũng chẳng có quan hệ gì quá lớn với ta."
Chiến đấu cái gì, này sao có thể sảng khoái bằng việc thẳng tay vung tiền lặng lẽ tích góp điểm tiêu phí chứ.
Vương Tử Ngọc lắc đầu, nói:
"Chẳng lẽ Đường huynh ngươi không có ý định tiến thêm một bước, đi vào Vân Đỉnh Thiên Phủ sao?"
Đường Thiên nhất thời sững sờ:
"Không phải nói đệ tử Danh dự không có tư cách tham gia Bách Môn Đại Chiến, không có cách nào tấn thăng vào Vân Đỉnh Thiên Phủ sao?"
Vương Tử Ngọc giải thích nói:
"Đệ tử Danh dự là không có cách nào thông qua Bách Môn Đại Chiến để tiến vào, nhưng mà vẫn còn có phương thức khác."
"Đối với đệ tử Danh dự tấn thăng, trong tông môn đã đề ra yêu cầu vô cùng rõ."
"Điểm đầu tiên, là cần làm ra cống hiến với tông môn, có đầy đủ điểm cống hiến."
"Mà yêu cầu thứ hai, chính là dưới tay nhất định phải có chí ít ba vị môn khách thành công thông qua Bách Môn Đại Chiến tiến vào Vân Đỉnh Thiên Phủ."
"Bất kể tu vi như thế nào, bất kể hao tốn thời gian bao lâu, chỉ cần thỏa mãn hai cái điều kiện này là có thể tấn thăng!"
Đường Thiên không khỏi ngạc nhiên.
Hắn còn thật không biết chuyện này.
Có thể là Lý Hoành sơ sót trong lúc thu thập tin tức, dù sao bản thân hắn cũng không phải là đệ tử Danh dự.
Nếu như vậy. . .
Kỳ thật Đường Thiên cũng không có chấp niệm quá lớn đối với việc tấn thăng, nhưng nếu là có cơ hội tiến vào vậy thì vẫn có thể đi tranh thủ một chút.
Dù sao đi nữa nơi đó là một cái võ đài càng rộng lớn hơn.
Chí ít cơ hội tiêu phí cùng tầng cấp khẳng định sẽ đề cao hơn rất nhiều so với Thanh Nhạc Môn.
"Cần bao nhiêu điểm cống hiến?"
Đường Thiên hỏi.
Vương Tử Ngọc nói:
"Một ngàn."
"Có rất nhiều phương thức đánh giá điểm cống hiến, tham dự kiến thiết tông môn, quản lý kinh doanh,...đều có thể tính."
"Nhưng mà biện pháp đơn giản lại trực quan nhất vẫn là thỉnh công, một vạn Linh Ngọc có thể đổi lấy một điểm cống hiến."
Đường Thiên sững sờ:
"Rẻ như vậy?"
Vương Tử Ngọc cười nói:
"Khi mà đàm luận về loại vấn đề có đẳng cáp như này, Linh Ngọc nói tới ở đây chính là Linh Ngọc Cực phẩm."
Đường Thiên ồ một tiếng, sau đó thầm tính nhẩm.
Một vạn Linh Ngọc Cực phẩm chính là một trăm ức Linh Ngọc Hạ phẩm, vậy thì một ngàn điểm cống hiến sẽ tương đương với ròng rã mười vạn ức!
Xác thực không phải là một số lượng nhỏ, dù sao tài sản của hắn bây giờ cũng chỉ mới có hai ngàn ức mà thôi.
Xem ra, kẻ có tiền vẫn là rất nhiều.
Mười vạn ức, với hắn mà nói vẫn là rất dễ giải quyết.
Nhưng về phần môn khách. . .
Tính toán đâu ra đấy, hiện tại Đường Thiên cũng chỉ có bốn môn khách mà thôi, thực lực cũng không tính là quá cao, mà lại hắn tạm thời cũng không có dự định tiếp tục mở rộng đội ngũ.
Khoảng cách lần Bách Môn Đại Chiến tiếp theo chỉ còn hơn một năm, không biết cho đến trước khi bắt đầu có thể tìm thêm được mấy người thích hợp hay không.
Đi đâu tìm đây?
Sau một lúc suy tư, Đường Thiên vứt sạch những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu.
Được rồi, cứ đi từng bước một, sau này trở về lại hỏi thử xem mấy người Tiểu Tuyết có muốn tham gia Bách Môn Đại Chiến hay không.
Nếu như không muốn thì lại tìm người khác sau.
Còn nếu như là muốn, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp trợ giúp các nàng tăng thực lực lên nhanh thêm chút nữa.
Đường Thiên tin tưởng, chỉ có đầy đủ tiền là không bao giờ có chuyện không tìm được biện pháp.
Trong lúc suy nghĩ, số người tiến vào lâm viên đã càng ngày càng nhiều.
Không lâu sau đó thì hội giao lưu chính thức bắt đầu.