Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 42: Tiến Vào Hội Trường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Dưới sự nỗ lực tu luyện, cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của Đường Thiên đã triệt để vững chắc, đang không ngừng hướng về Trúc Cơ hậu kỳ mà tiến lên.

Trừ cái đó ra, hắn lại tu luyện thêm mấy chục loại công pháp khác nhau đến Đại thành, trên phương diện lý giải cùng cảm ngộ đối với đạo pháp đã hoàn toàn không thua kém gì tiểu biếи ŧɦái Cốc Tiểu Tuyết kia.

Trong quá trình luận đạo, có đôi lúc hắn còn có thể vạch ra mấy chi tiết bị nàng coi nhẹ, điều này khiến cho Đường Thiên cảm thấy sảng khoái khắp toàn thân.

Nhưng mà năng lực học tập của nha đầu này cũng tặc mạnh, tốc độ trưởng thành cũng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, Đường Thiên luôn luôn chửi bậy nàng quá chăm chỉ rồi, cần phải kết hợp khổ nhàn với nhau, giành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn một chút.

Sau khi nói xong thì trực tiếp đi thẳng vào tĩnh thất tu luyện, điên cuồng tu luyện ganh đua tốc độ với nàng.

Mà lại trong loại không khí tu luyện này, ngay cả hai tỷ muội Lam Ngọc, Lục Châu cũng không tự chủ được bắt đầu nỗ lực hơn, vậy nên thực lực của các nàng cũng tiến bộ rất nhanh.

Mặc dù hai tỷ muội chỉ có thiên phú Chín vòng, nhưng tựa hồ giữa hai người tồn tại một sự liên hệ huyền diệu nào đó, khiến cho tốc độ tu luyện có chút vượt qua những người bình thường có cùng thiên phú, cảm ngộ đạo pháp cũng là thuận lợi đến kỳ lạ.

"Hình như ta có chút phiêu, thiên phú Chín vòng vậy mà lại dùng “chỉ có” ."

Đường Thiên âm thầm tự chửi bậy bản thân mình một phen.

Hôm nay, là ngày diễn ra Hội Giao Lưu Ngũ Phong.

Mấy người trong Tử Trúc Viện hiếm thấy buông xuống lòng ganh đua một lần, đang ngồi dưới cây hòe già bắt đầu chơi trò chơi.

Bọn họ chơi một trò có tên là "bốc đạo bài", hai người một tổ phối hợp với nhau tấn công tổ khác, chơi trò này cần phải có sự lý giải vô cùng tinh thâm về đạo pháp cùng với sự phối hợp ăn ý.

Đường Thiên cùng Cốc Tiểu Tuyết một tổ, hai tỷ muội Lam Ngọc một tổ.

Ai thua thì sẽ bị dán giấy lên mặt.

Chơi chưa được bao lâu thì trên mặt Đường Thiên cùng Cốc Tiểu Tuyết đã được phủ lên một tấm màn cửa.

Mặc dù hai người họ có cảm ngộ đối với đạo pháp càng tinh thâm hơn, nhưng bàn về việc phối hợp ăn ý thì lại kém xa tít tắp đôi tỷ muội song bào thai này, hai tỷ muội thật giống như là dùng chung một bộ não, phối hợp không chút kẽ hở nào, mỗi khi đến cuối lại bày ra cục diện đồ sát khiến hai người Đường Thiên không phân được nam bắc.

"Ta dựa vào!"

"Con mắt ngươi mọc ở trên mông sao, rõ ràng là ta dùng hỏa chi đạo pháp, ngươi lại trực tiếp phun nước vào mặt ta, muốn khắc chết ta thì cứ việc nói thẳng!"

Lại là một ván lâm vào thế cực cực yếu, Đường Thiên nhịn không được chửi bậy.

Mà đối với loại trò chơi liên quan đến thắng bại này, Cốc Tiểu Tuyết cũng không nhường chút nào, hét lên:

"Từ bước thứ ba ta đã bắt đầu bố cục thủy chi đạo, ngay cả cái này ngươi cũng nhìn không ra sao."

"Mà một bước trước ta còn cố ý ra hiệu cho ngươi, kết quả ngươi trở tay một cái là phá sạch."

"Còn nói ta khắc ngươi, ngươi mới là kẻ dịch tiền kiếp của ta!"

Đường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, sau khi được nhắc nhở hắn mới phát hiện, quả thật là bản thân mình không để ý đến bố cục của Cốc Tiểu Tuyết.

Nhưng hắn sao có thể thừa nhận sai lầm của mình như vậy, người có thể chết, nhưng miệng nhất định là phải cứng mới được!

"Đúng là đồng đội như heo, chả trách lại mãi không thắng được!"

Cốc Tiểu Tuyết cũng không cam chịu yếu thế:

"Ngươi mới là đồng đội như heo!"

"Làm đồng đội với ngươi thật sự là khổ tám đời!"

Hai người bắn pháo bôi đen lẫn nhau, sau đó mỗi người xé ra một tờ giấy rồi tự dán lên trán của mình.

“Tiếp tục, tiếp tục!"



Đường Thiên không muốn nhận thua, đang định tiếp tục mở ra một vòng chiến mới.

Nhưng đúng vào lúc này, trận pháp phía ngoài bị người xúc động.

Phất phất tay, Đường Thiên mở trận pháp ra, lát sau một thân ảnh quen thuộc đi đến.

Chính là Vương Tử Ngọc.

"Đường huynh, Hội Giao Lưu Ngũ Phong sắp bắt đầu, ngươi. . ."

Lời còn chưa nói hết thì hắn đã bị tạo hình của mấy người Đường Thiên làm cho sững lại.

"Ngạch. . . các ngươi đây là đang làm gì?"

Đường Thiên vội vàng kéo mấy tờ giấy trên mặt xuống rồi đi đến đối diện hắn, lúng túng cười hai tiếng nói:

"Không có gì, chơi đùa một chút mà thôi."

Mặt mũi Vương Tử Ngọc tràn đầy vẻ cổ quái, nhìn thoáng qua ba người bên kia rồi lại nhìn về Đường Thiên, nhỏ giọng hỏi:

"Đường huynh, ngươi không sao chứ?"

"Ở cùng một nhà với ba vị mỹ nữ kiều mị tuyệt thế như vậy mà ngươi lại chỉ chơi loại trò chơi này?"

Sau khi nói xong hắn còn đảo mắt đánh giá một lượt trên dưới toàn thân Đường Thiên, tựa hồ là đang hoài nghi loại năng lực nào đó của vị chủ nhà trước mặt.

Đường Thiên ho khan hai tiếng:

"Món mặn ăn nhiều, thỉnh thoảng ăn chay một bữa cho đỡ ngán."

"Đúng rồi, ta đang chờ ngươi đây, chúng ta đi hội giao lưu đi."

Hắn vội vàng bẻ lái đề tài.

Sau đó, mấy người nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi cùng nhau rời khỏi Tử Trúc Viện.

"Lần đại hội này có vẻ như không giống với trước đây lắm, có nhiều người tham gia hơn."

"Chỉ cần là kẻ có chút tiếng tăm thì hầu như đều đến hết."

Trên đường, Vương Tử Ngọc lên tiếng.

"Không giống ở chỗ nào?"

Đường Thiên hỏi.

Vương Tử Ngọc lắc đầu:

"Khó mà nói, nhưng mà ta cảm thấy là có chút quan hệ với Bách Môn Đại Chiến."

Đường Thiên ồ một tiếng.

Mặc dù trong một tháng vừa qua hắn vẫn luôn tu luyện ở Đạo trường cùng Tử Trúc Viện, nhưng mà phía Lý Hoành thì lại không có nhàn rỗi, vị môn khách này đã thay hắn góp nhặt được lượng lớn tin tức, vậy nên đối với một số tình hình căn bản trong Thanh Nhạc Môn hắn cuối cùng cũng đã hiểu được rõ ràng.

Thanh Nhạc Môn được sáng lập vào hơn bốn trăm năm trước, có thể nói là một tông môn tương đối mới.

Có điều nó cũng không thuộc loại dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà là nhận được sự ủng hộ của một tông môn càng mạnh hơn rồi nhanh chóng vụt lên.

Tông môn ủng hộ kia, tên là Vân Đỉnh Thiên Phủ.

Đó là một tông môn siêu cấp chân chính có được Tiên nhân tọa trấn, phạm vi thế lực bao la bát ngát, thực lực tổng hợp cực kỳ mạnh mẽ.

Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Thanh Nhạc Môn chỉ là một thế lực cấp dưới phụ thuộc vào Vân Đỉnh Thiên Phủ mà thôi.

Tin tức này đã giải thích được nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong lòng Đường Thiên.



Vì sao trong Thanh Nhạc Môn lại cho phép tiêu tiền mua lấy thân phận địa vị mà không lo lắng bị lật đổ quyền lợi?

Có sự tồn tại của một quái vật khổng lồ như Vân Đỉnh Thiên Phủ, cái gọi là phân tranh quyền lực ở trong Thanh Nhạc Môn thật chẳng khác nào trẻ con chơi đang nhà chòi.

Chỉ cần Vân Đỉnh Thiên Phủ không ngã, dù cho cơ cấu quyền lực của Thanh Nhạc Môn có thay đổi thành một đội ngũ hoàn toàn khác thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, dám không tiếp tục nghe lời thì trực tiếp đổi lại một đội khác là được.

Đây chính là sức mạnh của thực lực tuyệt đối.

Về phần Bách Môn Đại Chiến mà Vương Tử Ngọc vừa nhắc tới kia, nó kỳ thật chính là đại hội đệ tử tấn thăng do tất cả tông môn cấp dưới phụ thuộc vào Vân Đỉnh Thiên Phủ chung tay tổ chức mỗi năm năm một lần.

Những đệ tử lấy được thành tích xuất sắc trong đại hội sẽ được tiến vào Vân Đỉnh Phiên Phủ, bước lên một võ đài càng thêm rộng lớn hơn.

Nhưng mà cái Bách Môn Đại Chiến này không có quan hệ quá lớn với Đường Thiên.

Bởi vì đại chiến có tiêu chuẩn tham gia vô cùng nghiêm khắc, điều yêu cầu đầu tiên chính là không thu nạp đệ tử Danh dự.

Sau khi Đường Thiên nghe được tin tức này đã trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài cảm thán một tiếng, tạo hóa trêu ngươi.

Nhưng chẳng mất bao lâu thì hắn cũng nghĩ được thông suốt, dù sao thì bản thân mình cũng chỉ cần điểm tiêu phí là đủ rồi, miễn sao có thể được tiêu phí thỏa thích thì ở chỗ nào cũng giống như nhau.

"Khoảng cách thời gian diễn ra Bách Môn Đại Chiến chỉ còn lại có hơn một năm, khẳng định là Thiếu tông chủ sẽ muốn làm gì đó."

Vương Tử Ngọc nói ra cái nhìn của mình.

Đường Thiên gật đầu, cũng không có đưa ra lời đánh giá.

Thích làm thì làm thôi, dù sao cũng chẳng có quan hệ cọng lông gà gì với lão tử.

Mục đích duy nhất của hắn trong ngày hôm nay cũng chỉ có cái "Đại Hội Thỉnh Công" kia mà thôi.

Nếu là có thể phát động hệ thống trả về thành công, vậy thì nhất định phải kiếm lớn một đợt điểm tiêu phí mới được.

Trong lúc nói chuyện phiếm, mấy người đã leo lên đến Chủ Phong, đi tới địa điểm diễn ra hội giao lưu.

Nơi này đã tiếp cận đỉnh núi, lầu các thủy tạ, tiên vụ lượn lờ, thoạt nhìn tựa như Tiên cảnh.

Đường Thiên vừa mới chuẩn bị đi vào, lại chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

"Thân Đồ Phong?"

"Hắn cũng tới tham gia hội giao lưu?"

Nhìn lấy Thân Đồ Phong thuận lợi đi vào, Đường Thiên kinh ngạc nói.

Vương Tử Ngọc vừa cười vừa nói:

"Thấy chưa, ta đã nói hôm nay sẽ vô cùng náo nhiệt, người tới rất nhiều."

Đường Thiên nhếch miệng:

"Ngay cả loại mèo chó như này cũng có thể đi vào, nhất thời ta cảm thấy cái tư cách này cũng không có quý giá như lời ngươi nói."

Vương Tử Ngọc sắc mặt xấu hổ:

"Đừng nói như vậy, người ta dù sao cũng là người của Lục Trường Ca, có tư cách cũng là bình thường."

"Cũng đừng chỉ bởi vì hắn mà xem thường hội giao lưu lần này, có rất nhiều đệ tử Danh dự nắm giữ tài sản chưa hẳn đã kém hơn ngươi."

Đường Thiên gật đầu .

Sau đó, bọn họ báo ra tên của Mặc Tiêu Tiêu rồi thuận lợi tiến vào hội trường.

i
« Chương TrướcChương Tiếp »