"Hội Giao Lưu Ngũ Phong là cái gì?"
Trên đường, Đường Thiên hỏi thăm Vương Tử Ngọc, vừa rồi nếu không phải là hắn ra hiệu thì bản thân mình không nhất định sẽ đáp ứng.
"Đây là một trận đệ tử tụ hội cấp bậc cao nhất trong Thanh Nhạc Môn!"
Vương Tử Ngọc hưng phấn nói:
"Ngay cả năm đại công tử cùng hai đại thiên kim cũng sẽ tham gia."
"Ngoài ra còn có Thiếu tông chủ cùng những đệ tử Hạch tâm có danh tiếng cực cao kia cũng sẽ đến tụ tập."
"Hạng người bình thường, ngay cả tư cách tiến vào hội trường cũng không thể thu được, mà ngươi lại được Mặc Tiêu Tiêu đích thân mời, có thể nói là đã dẫn trước hơn chín thành chín đệ tử trong Thanh Nhạc Môn!"
Nhìn bộ dáng kích động của hắn, Đường Thiên có chút cạn từ:
"Ngươi vẫn chưa có nói cái giao lưu hội này cụ thể là làm cái gì."
Vương Tử Ngọc giải thích:
"Năm đại công tử, hai đại thiên kim, lại thêm Thiếu tông chủ, mấy người họ hoàn toàn có thể đại biểu cho toàn bộ giai tầng thống lĩnh cao cấp nhất của thế hệ trẻ tuổi Thanh Nhạc Môn."
"Bước vào giai tầng này đồng nghĩa với việc ngươi đã chân chính bước vào hàng ngũ cao nhất trong Thanh Nhạc Môn."
"Những chuyện mà bọn họ nói tới đều là tương lai của tông môn."
"Sau khi tham dự vào, tầm mắt của ngươi sẽ được mở rộng triệt để, những vấn đề mà ngươi tiếp xúc đến cũng sẽ hoàn toàn khác so với hiện tại!"
Đường Thiên nhếch miệng, nghe không khác gì với chuyện tiến vào xã hội thượng lưu.
Đây là mộng tưởng của rất nhiều người, nhưng chí hướng của Đường Thiên cũng không phải cái này, hắn chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, những thứ khác chỉ đều là hư ảo.
"Ta vẫn cảm thấy không có sức hấp dẫn quá lớn."
"Có thời gian không bằng tranh thủ tu luyện nhiều thêm một chút."
Vương Tử Ngọc ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Đường Thiên, sau một hồi lâu mới cất tiếng cảm thán:
"Quả nhiên so với ta người còn khác loại hơn, thứ những người khác chạy theo như vịt mà ngươi lại không có chút hứng thú nào, chỉ muốn cắm đầu tu luyện."
"Đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn lựa chọn cái thân phận đệ tử Danh dự này?"
Đường Thiên xấu hổ cười một tiếng, lại không có giải thích.
Lúc ấy hắn lựa chọn đệ tử Danh dự cũng là hành động bất đắc dĩ thôi, dù sao khi đó tu vi quá yếu, nếu như không có tầng thân phận này bảo vệ, chỉ sợ sớm đã bị người khác làm phiền đến chết.
"Ai, được rồi, chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu."
Vương Tử Ngọc thở dài:
"Kỳ thật ngẫm lại thì nội dung bản thân hội giao lưu xác thực không có gì quá thú vị, nói trắng ra thì cũng chỉ là một đám người tụ lại nói chuyện lôi kéo quan hệ với nhau, nhưng có điều chủ đề bọn họ nói hơi cao cấp hơn một chút mà thôi."
"Thứ đáng quan tâm duy nhất cũng chỉ có mỗi đại hội Thỉnh Công, cảnh tượng một đám đại lão siêu cấp quây quần ngồi khoe của với nhau vẫn là rất khó gặp được."
Đường Thiên nhất thời dừng bước.
"Khoe của?"
Vương Tử Ngọc gật đầu :
"Hội Giao Lưu Ngũ Phong hàng năm đều sẽ có đại hội Thỉnh Công, đến lúc đó, những đại lão kia sẽ dùng Linh Ngọc để đổi lấy công tích trong tông môn."
"Đám người Cảnh Hằng, Mặc Tiêu Tiêu, Lục Trường Ca đều sẽ ra tay, cách những người này tiêu tiền tất nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng được."
"Khung cảnh kia, cũng gần giống với cảnh thần tiên đánh nhau."
Đường Thiên trầm mặc.
Lại còn có chuyện như vậy?
"Công tích tông môn là cái gì?"
Đường Thiên lại hỏi.
Vương Tử Ngọc lại giải thích:
"Đó là vinh hạnh đặc biệt cấp bậc cao nhất trong Thanh Nhạc Môn, công tích càng cao thì đại biểu cho ngươi có cống hiến càng lớn đối với tông môn."
"Bằng không ngươi cho rằng đám người Cảnh Hằng sao lại có được quyền lợi lớn như vậy?"
"Đều là dùng Linh Ngọc đổi lấy."
"Nhưng mà thứ những người kia chơi quá cao cấp, trên cơ bản là không có quan hệ gì quá lớn với chúng ta."
"Nếu như ngươi thực sự không muốn đi, vậy thì không đi cũng được."
Đường Thiên im lặng.
Vốn cho rằng loại thao tác dùng Linh Ngọc mua thân phận này cũng đã đủ "ảo diệu" (nguyên văn là "tao"), không nghĩ tới, Thanh Nhạc Môn còn có thể chơi ra loại chuyện dùng Linh Ngọc mua quyền lợi này?
Đám cao tầng đây là hoàn toàn không sợ bị lật đổ quyền lợi!"
Nghe cách nói của Vương Tử Ngọc, Linh Ngọc cần để đổi lấy công tích tông môn hiển nhiên không phải là một con số nhỏ.
Nếu như có thể phát động hệ thống Tiêu Phí. . .
"Đi! Sao lại không đi!"
Đường Thiên bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Khó được cơ hội có thể mở rộng tầm mắt, chính thức bước vào giai cấp thượng tầng quý giá như thế, sao có thể không đi chứ?"
"Vương huynh, cách cục của ngươi còn cần đề cao thêm mới được."
Vương Tử Ngọc: ? ? ?
Ngọa tào!
Ngươi có muốn nghe lại xem chính ngươi vừa nói cái quỷ gì hay không? !
Rõ ràng lão tử khuyên ngươi nửa ngày ngươi cũng không muốn đi, sao bây giờ đột nhiên lại đổi thành cách cục của ta không được rồi?
Hắn nhất thời có chút mộng, cảm thấy hoài nghi không biết bản thân mình vừa rồi có nói ra câu nào khiến cho Đường Thiên sinh ra hiểu lầm hay không.
"Khụ khụ."
Đường Thiên vội vàng ho khan hai tiếng, nói:
"Tham gia hội giao lưu có thể dẫn theo môn khách không?"
Vương Tử Văn gật đầu:
"Có thể, chỉ cần ngươi có được tư cách tham dự, muốn mang theo ai đi cùng cũng được."
"Nhưng mà ta không đề nghị dẫn theo quá nhiều người, người có thể tham gia hội giao lưu hiển nhiên là có thân phận không tầm thường, ngươi dẫn theo nhiều người ngược lại lộ ra có vẻ hơi không phóng khoáng."
"Không cần lo lắng vấn đề an toàn, Thiếu tông chủ cũng có mặt, không ai dám sinh sự lung tung."
Đường Thiên gật đầu .
"Được."
"Vậy Vương huynh có hứng thú không? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi tham gia."
Hàng này hiểu biết nhiều lắm, quả thực là vạn sự thông, dẫn theo hắn khẳng định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghe được mời, Vương Tử Ngọc nhất thời vui vẻ ra mặt:
"Chính là chờ câu nói này của ngươi đây."
Hai người vừa đi vừa nói, khi đến dưới chân Nam Phong thì tách ra, hẹn nhau tháng sau cùng đi tham gia Hội Giao Lưu Ngũ Phong.
Sau đó, Đường Thiên về tới Tử Trúc Viện.
Thông qua khảo hạch hôm nay, hắn xem như chính thức trở thành đệ tử Nội môn của Thanh Nhạc Môn.
Nhưng thật ra cái thân phận này đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hắn không cần Trưởng lão giảng giải công pháp, cũng không cần những thiết bị chuyên môn cung cấp cho đệ tử Nội môn tu luyện kia.
Tham gia khảo hạch, chỉ coi như là đền bù cho cái chấp niệm nho nhỏ của bản thân thôi.
Trở lại Tử Trúc Viện, Đường Thiên lại mở ra sinh hoạt tu luyện của mình.
Không tính khổ tu, nhưng cũng rất cần cù chăm chỉ, nghiêm túc.
Thiên phú Bảy vòng, còn có Tiên Hạc chi thể bổ trợ khiến cho tốc độ tiến bộ tại Trúc Cơ kỳ của hắn cũng không thua kém chút nào so với lúc còn ở Luyện Khí kỳ.
Ngắn ngủi nửa tháng thời gian đã trực tiếp thành công đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ này khiến đám người Lam Ngọc phải kinh ngạc liên tục, nói tốc độ tu luyện lúc đó của các nàng kém xa so với hắn.
Thế mà qua thêm hai ngày nữa lại xảy ra một chuyện khiến cho Đường Thiên cũng phải kinh hãi.
Tiếp sau hắn, Cốc Tiểu Tuyết vậy mà cũng đột phá, đi tới Nguyên Anh trung kỳ.
Đây chính là cảnh giới Nguyên Anh a!
Cần có Linh lực cùng cảm ngộ đạo pháp lớn hơn rất rất nhiều so với Trúc Cơ kỳ.
"Làm sao ngươi làm được?"
Đường Thiên hận không thể bổ nàng ra nghiên cứu một lượt trên dưới khắp toàn thân, thiên phú Tiên Thiên Chi Tử có khủng bố như vậy sao?
Cốc Tiểu Tuyết có chút nhăn nhó trả lời:
"Ta cũng không biết. . ."
"Lúc trước muốn đột phá Kim Đan trung kỳ, ta cũng phải cần hao tốn mất ba tháng."
"Bây giờ chẳng hiểu sao lại bỗng nhiên đột phá tới Nguyên Anh trung kỳ."
Đường Thiên không khỏi im lặng.
Đây cũng quá biết giả vờ khoe ngầm đi! (nguyên văn là “thái phàm nhĩ tái” hoặc “thái versailles” trong tiếng Trung có nghĩa lóng là mắng việc khoe khoang và giả tạo, nguồn baidu)
Ngươi nha, tốc độ tu luyện ở Nguyên Anh kỳ lại ngang ngửa với tốc độ ở Trúc Cơ kỳ của ta, vậy mà ngươi lại nói với ta là “chẳng hiểu sao lại bỗng nhiên đột phá”.
Thực sự là. . .
"Thiên phú của ngươi đến cùng là cái gì?"
Đường Thiên hỏi.
"Chính là Tiên Thiên Chi Tử a."
Cốc Tiểu Tuyết nói:
"Lúc nhập môn Trưởng lão bá bá có cẩn thận đo qua cho ta, còn nói nếu như mọi chuyện thuận lợi, trước ba mươi tuổi là có thể thành công Vũ Hóa."
"Hiện tại tự nhiên lại biến nhanh. . . nguyên nhân có thể là do hoàn cảnh của Tử Trúc Viện."
Đường Thiên bĩu môi, hoàn cảnh cái rắm, tất cả mọi người ở cùng một nơi, làm sao ta lại không có loại cảm giác này.
Chẳng lẽ khuê phòng của Cốc Tiểu Tuyết có cái gì đặc thù?
Bằng không. . .
Đường Thiên lắc đầu, vội vàng hất đi cái ý nghĩ nguy hiểm này, người ta mới có mười lăm tuổi thôi đấy!
Không thể cầm thú như vậy.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy vấn đề nằm ở thiên phú, có khi bản thân Tiên Thiên Chi Tử tự có cái đặc điểm này thì sao?
Xem ra, cần phải kiếm thêm càng nhiều điểm tiêu phí, để cho mình cũng thể nghiệm một phen cảm giác cưỡi tên lửa tu luyện.
Có lẽ là nghe được oán niệm của Đường Thiên, lúc xế chiều Tử Trúc Viện nghênh đón một người quen cũ đến thăm.
Tần Hải.