Sau khi tất cả người dự thi tiến vào rừng rậm, trên màn sáng lập tức xuất hiện hình ảnh của bọn hắn.
"Không biết lần này là ai có thể trổ hết tài năng."
"Không biết lần này là ai có thể đoạt được vị trí đầu tiên."
"Đúng là một giới đại hội lại có một giới anh hùng."
Có người cất tiếng cám thán.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức nghênh đón đến rất nhiều ánh mắt khác thường:
"Ngươi ở đây cảm thán cái rắm gì?"
"Trước kia thì không nói, hôm nay là ai có thể thu được Vương Kỳ còn cần đi đoán sao?"
"Đây chính là một ức Linh Ngọc đấy, thật sự đáng tiếc, sao từ năm ngoái ta đã thông qua được khảo hạch chứ?!"
Hắn thở dài liên tục.
Nhưng có người khác lại cười nói:
"Ngươi cũng đừng có thở dài."
"Cho dù ngươi có tham gia lần khảo hạch này thì Vương Kỳ cũng không tới lượt ngươi, thật không biết một tên cầm Đồng Kỳ tấn thăng như ngươi sao lại có được tự tin lớn đến vậy."
. . .
Mọi người nghị luận ầm ĩ, một ức Linh Ngọc tạo thành ảnh hưởng vẫn là vô cùng lớn.
Lúc này, Cốc Tiểu Tuyết cùng hai tỷ muội Lam Ngọc cũng đang chăm chú nhìn xem cảnh tượng trong màn sáng tìm kiếm thân ảnh Đường Thiên.
Bỗng nhiên, Lam Ngọc nhẹ giọng hỏi:
"Sao Đường thiếu lại phải làm như vậy?"
"Hắn rõ ràng là có được đầy đủ thực lực."
Trong khoảng thời gian này, Đường Thiên thường xuyên cùng các nàng ngồi xuống đàm đạo, đôi lúc cũng sẽ thông qua thực chiến để giao lưu tu luyện tâm đắc một phen.
Các nàng biết rất rõ thực lực chân chính của Đường Thiên, trong Trúc Cơ kỳ đã có rất ít người có thể trở thành đối thủ của hắn.
Đối mặt với vấn đề này, Cốc Tiểu Tuyết thoáng suy nghĩ rồi cho ra câu trả lời:
"Kỳ thật tính cách của hắn khá là khiêm tốn."
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất phô trương, mỗi lần chi tiền cũng là mấy ức mấy ức mà tính, nhưng thật ra ở một số phương diện hắn lại cực kỳ khiêm tốn."
Lam Ngọc nghe vậy thì trầm tư thật lâu, nhưng mà nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu được những lời này cuối cùng là muốn biểu đạt cái gì.
Đường Thiên cũng được xem là người khiêm tốn sao?
Nàng nghiêm trọng hoài nghi bản thân mình hiểu sai ý nghĩa của cái từ này.
"Dù sao thì. . . hắn có cách làm việc riêng của mính."
"Chúng ta chỉ cần làm tốt việc trong bổn phận của mình là được, không nên tùy tiện đi suy đoán."
Cốc Tiểu Tuyết nói.
Lam Ngọc gật đầu, câu nói này thì còn có thể nghe hiểu được.
Cốc Tiểu Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai vị tỷ tỷ này mặc dù lớn tuổi hơn nàng, thực lực cũng mạnh hơn, nhưng lại luôn vô tình hoặc cố ý xem nàng như thủ lĩnh, trong rất nhiều chuyện đều muốn hỏi thăm ý kiến của nàng trước.
Thật không hiểu vì sao lại làm vậy.
Nhưng rất nhanh, nàng lại không tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, bởi vì thân ảnh của Đường Thiên đã xuất hiện ở trong màn sáng phía trên.
Trong rừng cây che khuất bầu trời.
Đường Thiên chậm rãi dạo bước, tuy diện tích khu rừng rất lớn nhưng số lượng cờ xí cũng không hề ít, vậy nên việc tìm kiếm sẽ không quá khó khăn.
Hắn dự định cứ tùy tiện tìm trước một lá cờ, tránh cho việc treo giải thưởng xuất hiện ngoài ý muốn khiến cho tư cách tấn thăng cũng chẳng còn.
Sau khi đi dạo trong chốc lát, Đường Thiên nhạy cảm phát giác được bên trong một cây đại thụ ở phía trước tản ra dao động đạo pháp dị thường.
"Quá dễ dàng."
Đường Thiên tiến về phía trước, hai ngón tay khép lại nhẹ nhàng vung lên, một khối vỏ cây trên thân đại thụ chậm rãi trượt xuống để lộ ra lá cờ màu đồng cổ.
Chính là một thanh Đồng Kỳ.
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Đường Thiên đưa tay gỡ Đồng Kỳ xuống.
Ngay lúc hắn gỡ Đồng Kỳ xuống, từ phía sau cũng đồng thời truyền đến một âm thanh lạnh lùng.
"Để nó xuống!"
"Đó là của ta!"
Đường Thiên xoay người nhìn lại, một nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng đang dùng thái độ lạnh như băng nhìn về phía hắn, tu vi Trúc Cơ kỳ không ẩn giấu chút nào phóng xuất ra toàn bộ.
Đối với loại tình huống này, Đường Thiên cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao luôn có ít người sẽ không bị tiền tài dụ dỗ, hoặc là nói, nhận rõ năng lực của bản thân, biết được mình không có cách nào trở thành người cuối cùng giết ra khỏi trùng vây.
Nhưng hắn lại không ngờ tới được là, lại có người có thể tìm được bản thân mình nhanh như vậy.
"Đây là ta lấy được trước."
Đường Thiên cười nhạt nói.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, đáp:
"Đây cũng không phải chuyện là ai tới trước tới sau."
Đường Thiên lắc đầu:
"Vậy ngươi nói cái giá đi."
Hắn không quá muốn bởi vì loại vật này mà nổi lên xung đột với người khác.
Nhưng mà nữ tử lại dùng giọng càng lạnh lùng hơn trả lời:
"Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền bẩn thì ngon!"
"Tu luyện giả lấy thực lực nói chuyện, lại không đưa cho ta, cũng đừng trách ta không khách khí!"
Đường Thiên hơi hơi nheo mắt lại.
Giọng điệu nói chuyện của nữ tử khiến cho hắn nhớ tới một người khác.
Lâm Nguyệt.
"Ngươi thật sự cho rằng có thể đoạt được lá cờ trong tay ta sao?"
Đường Thiên dần dần mất đi sự kiên nhẫn.
Nữ tử hừ một tiếng nói:
"Loại người như ngươi ta đã gặp nhiều."
"Ngoại trừ có chút tiền bẩn ra những phương diện khác không đáng một đồng, chỉ là hạng giá áo túi cơm thôi!"
"Ta nhắc lại lần cuối, đưa lá cờ cho ta, bằng không ngươi chịu bị loại sớm đi!"
Trong quá trình khảo hạch là có thể tiến hành quyết đấu sinh tử, các Trưởng lão ở bên ngoài vẫn luôn quan sát chăm chú, nếu có người gặp nguy hiểm tính mạng thì bọn họ sẽ lập tức truyền tống người đó ra ngoài.
Đương nhiên, điều này cũng đại biểu cho tên đệ tử đó bị loại sớm, tấn thăng thất bại.
"Thì ra là ngươi có suy nghĩ như vậy."
Ngữ khí của Đường Thiên cũng lạnh xuống, nói trắng ra thì nữ tử này cũng chỉ là chọn quả hồng mềm mà nắm thôi, và hiển nhiên nàng cũng cho rằng Đường Thiên là một quả hồng mềm.
"Đã như vậy, vậy ngươi chịu khó bị loại trước đi."
Nói xong Đường Thiên lập tức xuất thủ.
Thân hình của hắn trong nháy mắt đã đi tới trước mặt nữ tử, bàn tay to lớn trực tiếp hướng thẳng về phía đầu của nàng.
Nữ tử lập tức trở nên hoảng hốt, vừa rồi nàng căn bản không thể thấy rõ được hành động của Đường Thiên.
Trong lúc kinh hoảng, nàng vung trường kiếm lên đâm về phía Đường Thiên, muốn tận sức phá giải nguy cơ trước mắt.
Đường Thiên không thèm tránh né.
Đã quen với việc giao thủ cùng hạng thiên tài như Cốc Tiểu Tuyết nên bây giờ động tác của nữ tử trước mặt này trong mắt hắn không khác gì trẻ con chơi trò đánh nhau, đâu đâu cũng là sơ hở, chẳng có được bất kỳ trình tự hay quy tắc nào.
Ngón tay chỉ khẽ bắn nhẹ đã đánh bay trường kiếm của nàng ra tận xa xa.
Sau đó, một cánh tay khác không gặp chút cản trở nào dễ dàng nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng rồi nhấc bổng cả người nàng lên.
"Giá áo túi cơm sao?"
Cánh tay Đường Thiên dần dần dùng lực, mạch máu trên mặt nữ tử phồng rõ lên, trừng tròng mắt, thần sắc kinh hãi đầy vẻ khó tin.
Hóa ra, không phải tất cả đệ tử Danh dự đều không chịu nổi một kích.
Đúng lúc này, một cỗ khí thế thật lớn từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy toàn bộ thân hình nữ tử vào trong.
Nội tâm Đường Thiên hơi động, lập tức nới lỏng bàn tay.
Ngay sau đó, một đoàn ánh sáng lóe qua, thân ảnh nữ tử đã biến mất không thấy gì nữa.
"Vẫn rất kịp thời."
Đường Thiên nhún vai, nếu như lại chậm thêm một chút nữa, bị truyền tống ra ngoài cũng chỉ có thể là một cỗ thi thể.
Như vậy cũng tốt, tránh cho việc hắn lại phải cõng lên thêm một cái danh xưng tàn nhẫn khát máu.
Sau khi cất Đồng Kỳ cẩn thận, Đường Thiên lại khôi phục về bộ dạng nhàn nhã, tiếp tục dạo bước trong khu rừng.
Bên ngoài.
Một đoàn ánh sáng lóe qua, thân ảnh nữ tử xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sau khi được Trưởng lão làm tỉnh lại, mặt mũi nàng tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ, vội vàng xoay người rời khỏi quảng trường không dám quay đầu lại.
"Tên Đường Thiên này, vẫn là có được chút thực lực."
"Ừm, hắn không có xuất toàn lực, nếu không đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có."
Mấy tên Trưởng lão cất tiếng cùng trò chuyện với nhau.
Mà các đệ tử phía ngoài cũng là đang không ngừng bàn tán sôi nổi.
"Ha ha, cô nàng kia còn muốn chọn quả hồng mềm mà nắm, kết quả đá trúng thiết bản."
"Thật cho rằng Đường Thiên là hạng giá áo túi cơm sao? Hắn cũng không phải loại thực lực không đủ, phải ngửa tay cầu ba ba xin năm vạn Linh Ngọc để mua thân phận đệ tử Danh dự Sơ cấp kia."
"Vô tri lại ngu xuẩn. Tài sản của người ta hơn ức, có làm thế nào đi nữa cũng sẽ chồng ra được một tên cường giả, cho dù là không bằng đỉnh phong thì cũng sẽ không quá mức kém cỏi."
Mọi người không ngừng cảm thán về sự vô tri của tên đệ tử kia.
Nhưng đây chỉ là chút việc nhỏ xen giữa thôi, khảo hạch vẫn còn đang tiếp tục.
Cuối cùng, trôi qua khoảng chừng nửa canh giờ rốt cuộc cũng có người lên tiếng kinh hô.
"Đã tìm được Vương Kỳ!"
Mọi người vội vàng nhìn sang.