- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
- Chương 35: Treo Giải Thưởng Một Ức
Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
Chương 35: Treo Giải Thưởng Một Ức
Bốn ngày sau đó.
Lần khảo hạch đệ tử Nội môn đầu tiên của năm nay bắt đầu với khí thế hừng hực.
Đây là một trận thịnh hội hiếm có, bất kể là đệ tử Nội môn, Hạch tâm hay là các loại đệ tử Danh dự, các Trưởng lão đều tụ tập đến.
Mọi người đều muốn nhìn xem lần này sẽ lại xuất hiện thế hệ thiên kiêu tài năng xuất chúng nào.
Sáng sớm, Tử Trúc Viện.
Trời vừa hừng sáng là Đường Thiên đã thức đậy, sau khi rửa mặt xong thì lập tức gọi Cốc Tiểu Tuyết cùng tỷ muội Lam Ngọc, lại tiện tay gửi cho Lý Hoành một đầu tin tức rồi bốn người rời khỏi Tử Trúc Lâm.
Dọc đường leo lên Nam Phong có thể thấy được vô số đệ tử Thanh Nhạc Môn cùng bọn hắn chung hướng mà đi, trên cơ bản đều là người đi quan sát hoặc là tham gia khảo hạch Nội môn.
Vị trí khảo hạch của Nam Phong lần này là ở trong một khu rừng rậm rạp phía sau núi.
Khi Đường Thiên lên đến nơi thì ở đây đã là người đông tấp nập.
Ngay trên đỉnh đầu của mọi người bỗng dưng xuất hiện mười tấm màn ánh sáng lớn treo lơ lửng giữa không trung, trong mỗi màn sáng hiện ra cảnh tượng từ nhiều phương phướng khác nhau của khu rừng diễn ra khảo hạch.
"Đường thiếu."
Lý Hoành đến từ trước, hắn sắp xếp lại một đống lớn tin tức liên quan tới lần khảo hạch này, bao quát quy tắc khảo hạch, thực lực của đệ tử dự thi, các Trưởng lão đến xem thi đấu,…đủ các phương diện lớn nhỏ, chi tiết rõ ràng .
Tổng cộng có hơn một ngàn bảy trăm đệ tử Nam Phong tham gia khảo hạch, nhưng mà căn cứ vào tỉ lệ thông qua hàng năm thì chỉ có chừng phân nửa người có thể thông qua thành công.
Số lượng cờ xí có trong khảo hạch cho thấy được điểm này.
"Đồng Kỳ có tổng cộng tám trăm, Ngân Kỳ một trăm, Kim Kỳ chỉ có mười cái."
"Mà Vương Kỳ tối cao kia thì vẻn vẹn mỗi một cái."
Lý Hoành nói ra.
Toàn bộ cờ xí cộng lại chỉ có chín trăm mười một cái.
Nói cách khác, chỉ có hơn chín trăm người có thể trở thành đệ tử Nội môn.
"Có cho phép sử dụng phương thức đặc thù quấy nhiễu trận đấu không?"
Đường Thiên hỏi.
Lý Hoành nói:
"Bên trong quy tắc không có nói rõ, chỉ là không cho phép ôm đoàn trong quá trình khảo hạch mà thôi."
"Một khi phát hiện hành động ôm đoàn thì sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo hạch ngay lập tức."
Đường Thiên suy tư một lát, nói:
"Giúp ta lan tin tức này ra."
"Chỉ cần có người có thể thay ta thu được Vương Kỳ, đồng thời vào lúc cuối cùng của khảo hạch bại trong tay ta."
"Thưởng một ức Linh Ngọc."
Lý Hoành nghe được lập tức trợn to mắt nhìn hắn.
"Đường thiếu, ngươi chắc chắn chứ?"
“Một ức Linh Ngọc khẳng định sẽ để cho những tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ kia trở nên điên cuồng."
Đường Thiên nhếch miệng, nói:
"Có điên cuồng hay không ta không quan tâm."
"Ta chỉ quan tâm việc chuyện này có khiến cho các Trưởng lão phản cảm rồi sau đó trực tiếp ra tay ngăn lại hay không thôi."
Lý Hoành nhíu mày suy tư trong chốc lát, nói ra:
"Sẽ không."
"Đó không phải là chuyện bị cấm được nêu rõ trong quy tắc, mà lại một khi ngươi làm như vậy, tình hình chiến đấu chắc chắn sẽ trở nên càng thêm kịch liệt, các Trưởng lão cũng nhờ vào đó mà có thể càng phân biệt được rõ hơn thực lực chân chính của người dự thi."
"Cho nên có khả năng cao là bọn họ sẽ không ngăn cản."
Đường Thiên gật đầu .
Hắn cũng nghĩ như vậy, vả lại còn một điều mà Lý Hoành chưa nói đến, đó là ở một mức độ nào đó, thông qua việc treo giải thưởng này cũng có thể phân biệt ra được phẩm tính của một số đệ tử.
Việc này đối với các Trưởng lão mà nói là một chuyện tốt.
Đến mức công bình công chính. . .
Xin lỗi, thế giới này vốn chính là không công bằng, chỉ cần không chạm tới ích lợi riêng của bọn họ, không có ai sẽ đứng ra nói cái gì.
"Cứ làm như vậy đi."
Đường Thiên nói ra.
Lý Hoành theo lệnh nhanh chóng đi lan truyền tin tức.
Không mất thời gian bao lâu, đám người có mặt ở đây trở nên bạo động.
Rất nhiều người đang khi trò chuyện với nhau bỗng nhiên lại lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, sau đó đưa ánh mắt về phía vị trí của Đường Thiên.
Đường Thiên thì là nhàn nhã ngồi đấy, cũng không thèm để ý đến việc hành vi của mình sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.
Đây chính là chuyện mà cái thân phận này của hắn nên làm, ngược lại nếu như hắn dựa vào thực lực của mình để đi đoạt cái ngươi chết ta sống với các đệ tử khác mới là chuyện thật sự khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Sau một lát, một thân ảnh quen thuộc tìm tới.
Chính là Vương Tử Ngọc.
"Đường huynh, rất chịu chi nha!"
"Một ức Linh Ngọc, hiện tại những đệ tử kia đã sắp phát điên rồi, đang bắt đầu thương lượng xem phải như thế nào mới có thể thu được Vương Kỳ."
Vương Tử Ngọc thở dài.
Đường Thiên cười nhẹ một tiếng:
"Nhiều người như vậy, tranh đoạt quá phiền phức."
"Bớt ăn một ngụm đồ ăn vặt là giải quyết được."
Vương Tử Ngọc lắc đầu liên tục:
"Cũng đừng nói, lại là đồ ăn vặt."
"Quả thực quá đả kích người."
Đường Thiên cười cười, mời hắn ngồi xuống bên cạnh.
"Những Trưởng lão kia có phản ứng gì?"
Hắn vẫn tương đối chú ý chuyện này.
Vương Tử Ngọc bĩu môi nói:
"Có thể có phản ứng gì? Ngược lại bọn họ còn ước gì khảo hạch lại càng nhiều chuyện vui thêm một chút ấy chứ."
"Chỉ có điều nếu làm như vậy, ngươi xem như sẽ triệt để nổi danh ở Nam Phong."
"Sẽ chẳng có ai chỉ vì một lần khảo hạch đệ tử Nội môn thôi mà phất tay ném ra một ức Linh Ngọc."
Đường Thiên cười cười không nói gì, thứ như danh tiếng này, nổi thì cứ nổi đi thôi.
Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Vương Tử Ngọc cũng giới thiệu cho Đường Thiên các nhân vật quan trọng có mặt ngày hôm nay.
"Lão đầu râu bạc kia là Đại Trưởng lão Nam Phong Doãn Tu Tề, tu vi Độ Kiếp đỉnh phong, bình thường mọi chuyện lớn nhỏ trong Nam Phong đều là do hắn xử lý."
Vương Tử Ngọc nói.
Đường Thiên nhìn sang, chỗ ngồi của Doãn Tu Tề ở vào nơi cao nhất, hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, cực kỳ uy nghiêm, ngoài ra còn có vài tên Trưởng lão ngồi ở chung quanh.
Nhưng mà ngay lúc Đường Thiên nhìn sang, hắn lại đột nhiên mở to mắt, hướng về bên này nhàn nhạt liếc thoáng qua, trong nhãn thần không có chứa bất cứ tia cảm tình nào.
Đường Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt.
Loại lão yêu quái như thế này lực cảm ứng thật sự là quá linh mẫn.
"Ha ha, không có việc gì, Doãn Trưởng lão nhìn vẻ ngoài khó gần vậy thôi nhưng lại là người cực kỳ có nguyên tắc."
"Chỉ cần không xúc phạm đến quy tắc tông môn là hắn sẽ không để ý đến."
Vương Tử Ngọc cười nói.
Sau đó, hắn lại chỉ về một hướng khác, nói:
"Người mặc đồ đen kia chính là một trong hai đại thiên kim của Nam Phong, Mặc Tiêu Tiêu."
"Tính cách người này có chút cổ quái, hỉ nộ vô thường, ngày thường vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn."
Đường Thiên liếc qua, Mặc Tiêu Tiêu một thân váy đen đang ngồi một mình trên đỉnh tảng đá lớn, dưới chân tảng đá cũng có vài tu luyện giả mặc áo đen đứng xung quanh, có lẽ là môn khách của nàng hay đại loại thế.
"Còn một người nữa đâu?"
Đường Thiên hỏi.
Vương Tử Ngọc nói:
"Thần Tư Nhu rất ít lộ diện, chuyện bên ngoài đều là do Mặc Tiêu Tiêu xử lý."
"Không nên xem thường các nàng, hai đại thiên kim liên hợp lại với nhau, dù cho là Lục Trường Ca cũng phải nể mặt các nàng mấy phần."
"Địa vị của các nàng trên Nam Phong có thể nói là ngang hàng với Doãn Trưởng lão."
Đường Thiên thở ra một hơi, đám người kia được xem là những tồn tại đứng đầu nhất Thanh Nhạc Môn, quả thực là không nên tuỳ tiện đi tiếp xúc.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, lần khảo hạch đệ tử Nội môn này, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đường Thiên cũng tiến về phía đội ngũ người dự thi, nhưng có điều, ngày hôm nay dù là hắn đứng ở chỗ nào đi chẳng nữa thì vẫn sẽ là tiêu điểm gây chú ý nhất.
"Một ức Linh Ngọc, ta nhất quyết phải có được!"
Thậm chí có người trực tiếp hô lên mục đích của mình.
Nhưng ngay sau đó hắn lại bị càng nhiều ánh mắt hơn âm thầm khóa chặt, những người kia xem hắn thành đối thủ chủ yếu nhất trong khảo hạch hôm nay.
Sau lời tuyên bố của Đại Trưởng lão Doãn Tu Tề, khảo hạch chính thức bắt đầu.
Mười tấm màn ánh sáng lớn trên đỉnh đầu hiện ra các hình ảnh khác nhau, là cảnh tượng từ mọi phương hướng trong khu rừng diễn ra khảo hạch.
Sau đó, Trưởng lão chủ trì khảo hạch ra lệnh một tiếng, Đường Thiên cùng vô số người tham gia dự thi khác vọt thẳng vào rừng rậm trước mặt.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
- Chương 35: Treo Giải Thưởng Một Ức