Cơn bão Linh khí mãnh liệt tạo thành một vòng xoáy Linh lực cực lớn treo lơ lửng trên không trung Tử Trúc Viện.
Ngay phía dưới trung tâm vòng xoáy chính là gian phòng Cốc Tiểu Tuyết.
Lượng lớn Linh lực rót vào trong phòng tựa như một cái phễu không ngừng trút xuống.
Đường Thiên đứng yên tại chỗ cảm thụ lấy dòng lũ Linh khí mạnh mẽ kia.
Động tĩnh ở đây cũng đã hấp dẫn hai tỷ muội Lam Ngọc cùng Lục Châu chạy ra, các nàng trông về phía gian phòng Cốc Tiểu Tuyết, trên khắp khuôn mặt là vẻ kinh ngạc.
"Thật mạnh."
Lam Ngọc nói khẽ.
"Mạnh hơn so với chúng ta."
Lục Châu cũng phụ họa.
Đường Thiên hơi động trong lòng, hỏi:
"Khi các ngươi đột phá cũng phải là cảnh tượng này sao?"
Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, Đường Thiên đã biết được hai tỷ muội này đều có thiên phú Chín vòng đỉnh tiêm.
Hắn muốn biết, giữa thiên phú Chín vòng cùng Tiên Thiên Chi Tử rốt cục là có chênh lệch như thế nào.
"Không phải."
"Kém xa tít tắp."
Hai tỷ muội mỗi người một câu.
Cách nói chuyện như này Đường Thiên đã dần dần quen thuộc.
Nghe câu trả lời của các nàng, cuối cùng Đường Thiên đã có nhận thức sơ bộ đối với thiên phú của Cốc Tiểu Tuyết.
Đây tuyệt đối là tồn tại vô cùng nghịch thiên.
Vòng xoáy Linh khí kéo dài ước chừng trên dưới một nén nhang thời gian, bỗng nhiên, một đợt sóng Linh lực mãnh liệt nổ tung ra từ phía gian phòng Cốc Tiểu Tuyết, khiến cho Đường Thiên cũng không khỏi phải lui lại hai bước.
Nhưng tiếp đó, mọi thứ trong nháy mắt về với vô hình.
"Đột phá!"
Đường Thiên nội tâm vui vẻ, cất bước tiến lên, đi tới cửa gian phòng Cốc Tiểu Tuyết.
Đúng vào lúc này, vừa mới đột phá Cốc Tiểu Tuyết cũng chạy ra, khuôn mặt đỏ bừng, khắp mặt mũi đều là vẻ kích động.
"Ta thành công!"
Sau khi nhìn thấy Đường Thiên nàng lập tức la lớn, giọng nói vui vẻ vô cùng.
Đường Thiên cũng là một mặt ý cười:
"Chúc mừng ngươi."
"Thật là nhanh, ta vốn cho là ngươi cần bế quan ít nhất cũng phải một tháng mới được."
Cốc Tiểu Tuyết tiến đến trước mặt Đường Thiên, nói:
"Ta cũng không biết."
"Kỳ thật ta mới vừa vặn đem tu vi tăng lên tới Kim Đan đại viên mãn, nhưng là không biết vì sao quá trình tấn thăng Nguyên Anh lại vô cùng thuận lợi, trên cơ bản là không gặp phải bất kỳ trở ngại nào."
"Sau đó. . . thì đột phá thành công bằng một cách chính ta cũng không hiểu được."
Đường Thiên không khỏi trầm mặc, hay cho câu “đột phá thành công bằng một cách chính ta cũng không hiểu được”, đây chính là thế giới của thiên tài đứng đầu sao?
"Trước kia khi ngươi tấn cấp cũng là tình trạng như thế này sao?"
Đường Thiên hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết lắc đầu:
"Không phải, trước kia đột phá đều cần tốn rất nhiều sức lực."
"Nhưng lần này lại không có, tựa như là nước chảy thành sông vậy, ngay cả Nguyên Anh Đan cũng không cần dùng."
Đường Thiên ngạc nhiên, lại còn có chuyện như vậy.
Chẳng lẽ không phải cảnh giới càng cao thì sẽ càng khó đột phá hơn sao?
Làm sao ở chỗ nàng lại trực tiếp đảo ngược trình tự thế này.
Vấn đề nằm ở hoàn cảnh tu luyện sao?
Đường Thiên suy tư một lúc nhưng lại không tìm được một đáp án nào thích hợp.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể quy công cho thiên phú của Cốc Tiểu Tuyết.
Chờ khi mình cũng đổi lấy thiên phú Tiên Thiên Chi Tử thành công, khẳng định có thể làm rõ vấn đề này.
Lắc đầu, hất đi những ý niệm này ra khỏi não, Đường Thiên lần nữa cất tiếng chúc mừng:
"Chúc mừng ngươi lại thành công tiến thêm một bước."
"Bây giờ, hiệp nghị hộ vệ giữa chúng ta đã tự động giải trừ, ngươi định làm như thế nào?"
Cốc Tiểu Tuyết cười cười, có chút nhăn nhó nói ra:
"Kỳ thật. . . trong thời gian bế quan ta đã cẩn thận suy nghĩ qua."
"Quãng thời gian ở chung với ngươi này là quãng thời gian ta cảm thấy được buông lỏng nhất từ khi tiến vào tông môn đến nay."
"Cho nên ta quyết định. . ."
Cốc Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị nói tiếp lại đột nhiên thấy được hai thân ảnh xa lạ khác.
"A?"
"Các nàng là ai vậy?"
Đường Thiên quay đầu nhìn lại, sau đó cười nói:
"Há, đó là môn khách của chúng ta, mấy ngày trước ta vừa mới thu."
"Đi, ta dẫn ngươi đi qua làm quen."
Nói xong, Đường Thiên dẫn theo Cốc Tiểu Tuyết đi đến trước mặt Lam Ngọc cùng Lục Châu, mấy người thân thiện lên tiếng chào hỏi.
Tuy các nàng đều là đệ tử Hạch tâm của Thanh Nhạc Môn nhưng trước kia cũng chưa từng gặp mặt qua, nguyên nhân căn bản vẫn là vì Thanh Nhạc Môn thật sự quá lớn.
Có đến mấy vạn đệ tử Hạch tâm, làm sao có thể nhận ra hết toàn bộ.
Đặc biệt là kiểu người chỉ biết bế quan tu luyện như Cốc Tiểu Tuyết này, có thể quen mặt hết toàn bộ hàng xóm cũng đã rất không tệ rồi.
"Ngươi rất lợi hại."
"Vô cùng lợi hại."
Lam Ngọc cùng Lục Châu nói ra.
Cốc Tiểu Tuyết đánh giá các nàng một phen, lại cúi đầu nhìn bản thân mình rồi nhỏ giọng nói:
"Nào có, so với ta các ngươi lợi hại hơn nhiều."
Nhìn xem các nàng chào hỏi bắt chuyện xong, Đường Thiên vừa cười vừa nói:
"Về sau mọi người đều ở chung một nhà, ngày thường chú ý giúp đỡ lẫn nhau một chút."
"Đúng rồi, ngươi mới vừa nói, quyết định cái gì?"
Cốc Tiểu Tuyết ồ một tiếng.
"Ta nói là. . ."
"Ta quyết định hiện tại lập tức đi báo với sư tỷ một tiếng, để xem có nên tiếp tục làm môn khách của ngươi hay không."
Đường Thiên cười một cái nói:
"Cũng không cần quá gấp nha."
"Mới vừa vặn đột phá, chờ ngươi ổn định xong rồi lại đi."
Cốc Tiểu Tuyết lắc đầu:
"Vẫn là đi ngay thì hơn."
"Ngươi. . . chờ tin tức của ta."
Nói xong, Cốc Tiểu Tuyết hướng về Đường Thiên thi lễ, sau đó trực tiếp quay người mà đi, rời khỏi Tử Trúc Viện.
"Gấp gáp như vậy sao?"
Đường Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Mà lại hắn có thể cảm giác được, tâm tình Cốc Tiểu Tuyết bỗng nhiên trở nên có chút sa sút, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân gì.
“Cái kia” tới?
Lắc đầu, Đường Thiên để hai tỷ muội Lam Ngọc trở về, còn bản thân hắn ngồi xuống bên giếng cổ, chờ đợi Cốc Tiểu Tuyết hồi âm.
Chắc hẳn không mất được bao lâu.
Thế mà, ngay khi hắn vừa mới ngồi xuống thì trận pháp ngoài viện đã bị người mở ra, một thân ảnh quen thuộc đang nhanh chóng bay trở về.
"Quên mang đồ?"
Đường Thiên hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết tựa hồ lại khôi phục về với trạng thái trước đó, a một tiếng, nói ra:
"Không có a."
"Ừm. . . Vừa rồi ta đúng dịp đυ.ng phải sư tỷ đi ngang qua ở bên ngoài, cho nên đã thương lượng với nàng xong."
Đường Thiên ngạc nhiên.
Trùng hợp như vậy sao?
Hắn hoài nghi nhìn về Cốc Tiểu Tuyết, nha đầu này căn bản là không biết nói láo, vậy nên khẳng định bên trong có tồn tại cái gì đó mờ ám.
Nhưng mà, hắn lại càng cảm thấy hứng thú hơn đối với phần kết quả.
"Sau đó thì sao, kết quả thế nào?"
Đường Thiên hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết hì hì cười một tiếng:
"Sư tỷ nói, ta về sau khẳng định còn cần càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, vẻn vẹn dựa vào bản thân là còn thiếu rất nhiều."
"Cho nên, lựa chọn làm một cái môn khách cũng tương đối tốt."
Đường Thiên mặt giãn ra:
"Đúng không?"
"Sư tỷ của ngươi quả thật là hiểu rõ lý lẽ."
“Vậy mau ngồi xuống đi, chúng ta thương lượng một chút về vấn đề thù lao của ngươi."
Cốc Tiểu Tuyết ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó nhìn chung quanh một chút, hỏi:
"Cái kia. . . môn khách của chúng đâu?"
Lúc nói chuyện, nàng cố ý tăng giọng nhấn mạnh vào hai chữ "chúng ta".
Đường Thiên cũng không có chú ý tới chi tiết này, vẫn trả lời thản nhiên:
"Ta để cho các nàng trở về phòng trước, chính là gian đối diện với gian của ngươi kia.”
"Dù sao cũng là môn khách, cũng không thể lúc nào cũng bắt người ta kè kè đi theo bên cạnh mình được."
Cốc Tiểu Tuyết gật gật đầu, chống hai cánh tay lên bàn đỡ lấy cái cằm, trên mặt thì toát ra nụ cười ngu ngơ.
"Cười ngốc cái gì?"
Đường Thiên liếc mắt lườm nàng một cái rồi nói tiếp:
"Về việc thù lao của ngươi, ta là nghĩ như thế này."
"Dựa theo trường hợp bình thường mà nói, môn khách Nguyên Anh sơ kỳ thù lao mỗi tháng không cao hơn một ngàn vạn Linh Ngọc."
"Nhưng ngươi mới mười lăm tuổi, tình huống có chút đặc thù nên ta cảm thấy chí ít cũng phải năm ngàn vạn mới được?"
"Mà lại lý giải của ngươi trên phương diện tu luyện vô cùng tinh thâm, đồng thời cũng cung cấp cho ta sự trợ giúp cực kỳ lớn, điều này cũng nên tăng thêm năm ngàn vạn."
"Mười lăm tuổi thành tựu Nguyên Anh, tiền đồ tương lai vô cùng quang minh, nhất định có thể trở thành nhân tài trụ cột trong Thanh Nhạc Môn, cho nên ta cảm thấy năm ức cũng không tính quá phận."
"Lại thêm thiên phú của ngươi, khi dẫn ngươi đi gặp người ngoài khiến cho ta cảm thấy rất có mặt mũi, cho nên thù lao của ngươi, cứ quyết định ở mức mười ức một tháng đi."
"Thế nào, ngươi có ý kiến gì thêm không?"
Vẻ mặt Cốc Tiểu Tuyết sững sờ.
"Cái này. . ."
"Có vẻ như ngươi đã thay ta nói xong toàn bộ rồi?"
"Mười ức cũng quá khoa trương đi, ta thật sự không cảm thấy mình có gì đặc biệt cả, ngươi cứ xem ta như môn khách bình thường khác là được."
Đường Thiên vung tay lên:
"Vậy không được, người như thế nào thì đáng với giá tiền như thế đó!"
"Quyết định, mười ức!"
Trong lúc nói chuyện Đường Thiên cũng đồng thời chú tâm quan sát phản ứng của hệ thống.
Nhưng để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên là, hệ thống vậy mà lại thừa nhận khoản giao dịch không hợp thói thường này, chẳng lẽ nó cũng cho rằng Cốc Tiểu Tuyết đáng với cái giá này?
Con ngươi Đường Thiên chợt đảo một vòng.
"Một vạn ức. . ."
Âm thanh hệ thống nhắc nhở lập tức vang lên trong đầu.
"Mời kí chủ không nên khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hệ thống."
Đường Thiên: . . .
"Được rồi, vậy thì mười ức."
"Về kỳ hạn thì cứ định trước là một năm đi."
"Rồi, chúng ta ký hiệp nghị!"