Rất nhanh, Trọng Dương đã xử lý xong mọi chuyện cần thiết.
"Ngươi có yêu cầu cụ thể nào không?"
Trọng Dương hỏi.
Đường Thiên nghĩ nghĩ nói:
"Nguyên Anh trở lên, tính cách dễ ở chung một chút là được."
"Đương nhiên, có được dáng người uyển chuyển là tốt nhất, dù sao cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui."
"Ngài hiểu."
Trọng Dương cười cười bao hàm ý vị rồi nói ra:
"Ta tận lực đi, không chắc chắn thỏa mãn hết tất cả yêu cầu của ngươi được."
"Nhưng là tông môn bên này chỉ phụ trách giúp các ngươi liên hệ với nhau, còn việc có lưu người lại được hay không thì vẫn phải dựa vào chính ngươi."
Đường Thiên gật đầu.
Kỳ thật thì tương đương với môi giới thôi.
"Tiền hoa hồng. . ."
"Khụ khụ, lệ phí tính như thế nào?"
Đường Thiên kém chút thốt ra.
Trọng Dương nói ra:
"Bên này hôm nay sẽ tuyên bố tốt tin tức, từ ngày mai hẳn là sẽ có người bắt đầu đi qua tìm ngươi."
"Sau khi tìm được nhân tuyển thích hợp, ngươi thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ tiến hành đăng ký cùng thu lại tin tức."
"Mỗi liên hệ một người, đều cần nộp lên một trăm vạn Linh Ngọc, tương đương với tiền giới thiệu."
"Nếu như giữa các ngươi không thể đạt thành chung nhận thức, dưới tình huống bình thường, ngươi còn cần thanh toán cho đối phương mười vạn Linh Ngọc, coi như là phí đi lại."
"Đương nhiên, nếu có người cố ý nhờ vào đó để làm tiền, ngươi chỉ cần báo lại cho ta, tông môn tự sẽ đưa ra trừng phạt thích ứng đối với kẻ đó."
Đường Thiên suy tư trong chốc lát, quy tắc này, không phải tương đương với phỏng vấn sao.
Mà lại còn là phỏng vấn có thù lao.
Cũng đúng, đây mới gọi là quan hệ bình đẳng.
Không giống những công ty ở kiếp trước kia, nhà nào nhà nấy đều tỏ vẻ cao cao tại thượng, bất kể phỏng vấn có được thông qua hay không cũng sẽ ném cho ngươi một câu "trở về chờ tin tức" .
Quả thực quá phận!
"Hiểu rõ."
Đường Thiên gật đầu, lần nữa lấy ra một trăm viên Linh Ngọc Cực phẩm.
"Vậy bây giờ ta nộp một ít tiền giới thiệu trước đi."
"Nếu như không đủ, đằng sau ta lại bổ sung thêm."
Trọng Dương mỉm cười gật đầu.
Một người mới một trăm vạn, mà một trăm khối Linh Ngọc Cực phẩm lại là một ức.
Tất nhiên là đủ.
Hắn không tin, sau khi Đường Thiên tìm được môn khách sẽ còn mặt dày mày dạn đến đòi lại số Linh Ngọc còn lại.
Hoàn thành tất cả thủ tục xong Đường Thiên đi ra nhã gian rồi dẫn theo Cốc Tiểu Tuyết rời khỏi Danh Dự Đường.
Trên đường, Đường Thiên mở miệng hỏi:
"Tiểu Tuyết, rốt cuộc là Trọng Dương Trưởng lão kia làm sao mà tìm được ngươi?"
Cốc Tiểu Tuyết hơi ngẩn người rồi chậm rãi đáp:
"Là sư tỷ dẫn hắn tới."
"Sư tỷ nói không thể cứ ở mãi trong động phủ tu luyện mà cần phải tiếp xúc với ngoại giới nhiều hơn, đúng lúc ta cần kiếm tiền mua Nguyên Anh Đan, vậy nên nàng đưa Trọng Trưởng lão tới."
Đường Thiên trầm mặc một hồi, hỏi lần nữa:
"Quan hệ giữa ngươi với sư tỷ có tốt không?"
Cốc Tiểu Tuyết cười một tiếng:
"Tất nhiên là tốt."
"Sư tỷ là đệ tử thân truyền của Trưởng lão bá bá, từ sau khi lên núi, người quan tâm chăm sóc ta nhiều nhất chính là nàng."
"Rất nhiều phương diện tu luyện, còn có một ít chuyện trong tông môn, đều là nàng dạy cho ta."
Đường Thiên im lặng.
Đã vị sư tỷ này quan tâm Cốc Tiểu Tuyết như vậy, chẳng lẽ nàng lại không biết mục đích việc Trọng Dương đẩy Cốc Tiểu Tuyết đến cho mình sao?
Chí ít cũng phải hỏi thăm một chút bản thân mình là người như thế nào chứ?
Rốt cuộc là nàng muốn làm gì?
Đường Thiên không được biết, cũng không thể nào suy đoán.
Nhưng hắn có thể xác định là, vị sư tỷ kia tuyệt đối không quan tâm cùng để ý Cốc Tiểu Tuyết giống như những gì mà bản thân nàng vẫn luôn nghĩ.
Thở một hơi thật dài, Đường Thiên tạm gạt những suy nghĩ xộn xộn này ra khỏi đầu.
"Ta đã bắt đầu tìm môn khách."
"Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ chuyên tâm trùng kích cảnh giới Nguyên Anh đi."
"Chuyện còn lại, chờ sau khi ngươi đột phá lại nói."
Đường Thiên nói ra.
Cốc Tiểu Tuyết khẽ gật đầu.
Trở lại Tử Trúc Viện, hai người ăn một bữa cơm tối đơn giản, sau đó Cốc Tiểu Tuyết lập tức chui vào gian phòng của mình bắt đầu bế quan.
Đường Thiên vốn muốn để nàng đi Đạo trường bế quan, dù sao chỗ đó có tĩnh thất tu luyện Đạo cấp, nhất định có thể trợ giúp nàng tu luyện nhanh hơn.
Nhưng Cốc Tiểu Tuyết vẫn kiên trì ở lại Tử Trúc Viện, nàng đưa ra một đống lý do lung ta lung tung kiểu như gian phòng của mình thoải mái hơn, dễ chịu hơn,...
Đường Thiên không khuyên nổi, cũng chỉ đành tùy theo nàng.
Dù sao, trước khi bước vào Hóa Thần kỳ, quả thật nơi này cũng không có khác biệt quá lớn so với tĩnh thất tu luyện Đạo cấp.
Sau khi Cốc Tiểu Tuyết bế quan, Đường Thiên liên hệ với Vương An Ninh của Phúc Địa Các, bảo hắn ngày mai lại mang đến một số tài liệu sửa sang để bố trí cho xong mấy phòng cho khách còn lại.
Chẳng bao lâu nữa sẽ có môn khách tới ở, tự nhiên không thể để bài trí trong nhà sơ sài được.
Cái khác không nói, thân phận Đường Thiên đặt ở đây, ít nhất mặt mũi là không thế vứt đi được.
Làm xong những thứ này, Đường Thiên trở lại gian phòng của mìn, vừa tu luyện vừa chờ đợi môn khách đến.
. . .
Ngày hôm sau.
Vừa sáng sớm Vương An Ninh đã đến, cũng mang theo các tài liệu sửa sang đỉnh cấp như lần trước.
Đường Thiên hàn huyên cùng hắn chốc lát rồi giữ tài liệu lại, chờ sau khi môn khách đến sẽ căn cứ vào sở thích của mình mà tự bài trí lại.
Sau khi Vương An Ninh rời đi, lại trôi qua khoảng chừng một canh giờ thì có vị môn khách đầu tiên đến đây "phỏng vấn".
Đó là một đệ tử Hạch tâm nữ với vẻ ngoài lãnh diễm, nắm giữ tu vi Nguyên Anh trung kỳ, khí thế mạnh mẽ.
Nàng vừa tới đã dùng lực lượng thần hồn quét qua một lượt trên dưới toàn thân Đường Thiên.
Đường Thiên chẳng buồn mở miệng, trực tiếp ném cho nàng mười vạn Linh Ngọc, để cho nàng đến từ chỗ nào thì trở về chỗ đó.
Giữa hai bên là quan hệ bình đẳng, ngươi dựa vào cái gì mà bày ra tư thái cao ngạo trước mặt ta?
Một lát sau, lại có một vị môn khách tới cửa.
Tên đệ tử này vẫn còn rất có lễ phép, cùng Đường Thiên trò chuyện rất thoải mái.
Chỉ là nàng nói có chút hơi nhiều, đặt ra một đống lớn yêu cầu hợp lý hoặc không hợp lý, đến sau cùng vẫn là bị Đường Thiên từ chối.
Hắn không thích người phiền phức.
Sau đó lại tới một tên tu sĩ tuổi trẻ, hai bên trao đổi một lúc vẫn là cảm thấy không quá thích hợp, Đường Thiên khách khí tiễn hắn rời đi.
Thời gian một buổi sáng lặng lẽ trôi qua, Đường Thiên tiếp đón tổng cộng mười ba tên đến nhận phỏng vấn làm môn khách, đáng tiếc là không tìm được một nhân tuyển nào thích hợp.
Đường Thiên khẽ thở dài một hơi.
Hắn rốt cuộc có chút hiểu được tâm tình của người trong bộ phận nhân sự khi tuyển nhận nhân viên ở kiếp trước.
Có quá nhiều kẻ khác loại.
Có ít người biết được thanh danh của mình nên chuyên môn hướng về phía Linh Ngọc mà tới, mở miệng ngậm miệng cũng là vài chục ức, làm cho hắn có chút dở khóc dở cười, quả quyết từ chối.
Đến buổi chiều, số người đến nhận phỏng vấn vẫn nối liền không dứt.
Có lẽ đây chính là hiệu ứng danh nhân đi.
Nhưng mà nhiều người cũng có chỗ tốt của nhiều người, Đường Thiên cuối cùng cũng gặp được một nhân tuyển không tệ.
Lý Hoành, đệ tử Hạch tâm, hai mươi tám tuổi Hóa Thần sơ kỳ.
Đối với đủ loại chuyện lớn chuyện nhỏ trong tông môn hắn hiểu rõ vô cùng, có thể giúp Đường Thiên xử lý một số việc vặt với bên ngoài.
Mà điều kiện của hắn cũng rất đơn giản, ngày thường không nên quấy nhiễu việc tu luyện của hắn, khi có chuyện thì liên hệ thông qua ngọc phù truyền tin, hắn sẽ nhanh chóng xử lý các công việc liên quan.
Mà đôi khi Đường Thiên cần, nếu có rảnh rỗi hắn cũng sẽ tới.
"Ngươi không ở lại Tử Trúc Viện sao?"
Đường Thiên hỏi.
Lý Hoành cười lắc đầu:
"Ta vẫn là thích ở lại động phủ của mình hơn, cho dù hoàn cảnh tu luyện nơi đó kém xa Tử Trúc Viện."
"Ta biết chuyện này kỳ thật không quá phù hợp với thân phận môn khách, nhưng đây là điều mà ta vẫn luôn kiên trì."
"Cũng bởi vậy nên đến giờ vẫn chưa có ai muốn mời ta làm môn khách."
Hắn thẳng thắn nói ra.
Đường Thiên gật đầu.
Đối với loại người nghĩ cái gì là nói cái đó này, Đường Thiên vẫn tương đối ưa thích.
Mà điều kiện hắn đề ra cũng không tính là quá đáng, Đường Thiên lại không cần tiền hô hậu ủng phô trương mỗi khi xuất hành, chỉ cần không trì hoãn công việc là được.
Cuối cùng, Đường Thiên dùng giá tiền mỗi tháng một ngàn vạn thành công đạt thành hiệp nghị với Lý Hoành.
Ba tháng đầu xem như kỳ thực tập, nếu như cảm thấy không có vấn đề, sau đó sẽ lại tăng thành mỗi tháng hai ngàn vạn.
Dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần, thực lực đặt ở đó, đương nhiên giá tiền sẽ không thể thấp.
Khi Đường Thiên hỏi hắn vì sao không thuê một động phủ có hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, Lý Hoành cười hồi đáp:
"Tu luyện có Đạo trường, động phủ chỉ cần có thể ở là được, mà lại có lúc trong một thời gian rất lâu cũng chắc chắc trở về một lần."
"Chi tiêu lớn nhất trong việc tu luyện, vẫn là trên phương diện đan dược cùng tài nguyên."
"Loại tu sĩ không có gia tộc chèo chống như ta đây nhất định phải tận khả năng tiết kiệm một chút mới được."
Đường Thiên im lặng, việc phất nhanh trong thời gian ngắn khiến cho phán đoán của hắn đối với tu sĩ bình thường trong giới tu luyện có chút chệch hướng.
Hắn luôn cảm thấy, những nơi không tính là quá đắt như Tử Trúc Viện này, mọi người tùy ý tiêu ít tiền là có thể thuê được.
Nhưng kỳ thật, thiên tài như Cốc Tiểu Tuyết cũng chỉ sử dụng Linh kiếm Huyền cấp Cực phẩm mà thôi.
"Hoan nghênh ngươi đến, hi vọng chúng ta về sau hợp tác vui vẻ."
Đường Thiên đưa tay ra nói.
Lý Hoành cũng đưa tay ra.
Giờ phút này, hắn cũng đã chính thức trở thành vị môn khách đầu tiên của Đường Thiên.