Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 30: Gặp Lại Trọng Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trải qua quãng thời gian sinh hoạt này, Đường Thiên phát hiện, vẻn vẹn chỉ có một hộ vệ là Cốc Tiểu Tuyết quả thật còn hơi ít.

Dù là đi đâu cũng phải đưa nàng theo cùng.

Có lúc làm chút việc vặt, tìm hiểu một số tin tức cũng đều do nàng toàn quyền phụ trách.

Mặc dù Cốc Tiểu Tuyết chưa từng ý kiến gì về vấn đề này, cũng rất mực nghiêm túc làm việc, nhưng Đường Thiên luôn cảm thấy không tốt lắm.

Cốc Tiểu Tuyết chẳng qua chỉ là hộ vệ, không thể việc gì cũng đặt lên vai nàng được.

Mà lại người ta còn là thiên kiêu cấp bậc Tiên Thiên Chi Tử đâu, không thể để cho bị mai một được.

Cho nên dạo gần đây, Đường Thiên vẫn luôn muốn lại tìm thêm mấy người nữa để chia sẻ một chút việc vặt trong ngày bình thường.

Nhưng hắn lại không quá muốn tìm tu luyện giả cảnh giới Kim Đan, vậy nên vẫn luôn gác lại cho đến nay.

Nhưng nếu trong tông môn đã tồn tại cái thân phận môn khách này thì mọi chuyện lại dễ làm hơn rất nhiều.

"Nếu như muốn tìm kiếm môn khách thì nhất định phải tự mình đi tiếp xúc sao?"

Đường Thiên hỏi.

Vương Tử Ngọc nói ra:

"Tự mình tiếp xúc là tốt nhất, bởi vì như vậy mới có thể để cho song phương càng hiểu rõ nhau hơn."

"Tuy nhiên, nếu như thật sự không có thời gian cùng tinh lực tự đi tiếp xúc thì cũng có thể lựa chọn đi Danh Dự Đường trong Công Tích điện, tuyên bố một đầu tin tức tuyển nhận môn khách, sau khi nêu rõ yêu cầu tông môn sẽ giúp ngươi tìm kiếm người thích hợp."

"Nhưng nếu dùng cách này thì sẽ phải hao phí không ít Linh Ngọc."

Đường Thiên yên lòng.

Không cần bản thân mình hao tâm tổn trí tìm kiếm là được, Linh Ngọc cái gì, không thành vấn đề.

"Đa tạ Vương huynh giải hoặc."

Đường Thiên chắp tay nói.

Hôm nay, từ chỗ Vương Tử Ngọc hắn đã hiểu rõ hơn không ít việc mà từ trước cho tới bây giờ mình chưa từng tiếp xúc.

Vương Tử Ngọc khoát tay áo:

"Không cần phải khách khí, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải người hợp ý mình như ngươi."

"Nếu quả thật muốn cảm ơn ta, vậy thì hôm nào mời ta tới Tử Trúc Viện của ngươi ngồi một chút đi."

"Chỗ đó trước kia không cho thuê, ta còn chưa được đến lần nào đâu."

Đường Thiên cười nói:

"Đương nhiên hoan nghênh."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới buổi chiều.

Khi Kỳ Trân Hội chính thức kết thúc, Đường Thiên rời khỏi Thưởng Xuân Viên, xuống đến chân Đông Phong thì từ biệt với Vương Tử Ngọc.

Trong lần Kỳ Trân Hội này, Đường Thiên không thể nghi ngờ là nhân vật chính duy nhất.

Hình tượng cùng phong cách làm việc của hắn rốt cuộc cũng đã được mọi người biết tới.

"Một kẻ có tài lực hùng hậu, tính cách phóng đãng không bị trói buộc, lại có chút cao ngạo, đặc lập độc hành."

Đây là ấn tượng của phần lớn người đối với Đường Thiên.

Đối với cái ấn tượng này, Đường Thiên cũng chẳng có bình luận gì, mục đích chuyến đi này của hắn đơn giản chỉ là để cho mình lại không còn quá “thần bí” trong mắt mọi người mà thôi.

Dù thế nào đi nữa, đạt thành mục đích là được.

Trên đường trở về, Đường Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi:

"Tiểu Tuyết."

"Ngươi đồng ý làm môn khách của ta không?"

Cốc Tiểu Tuyết sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Đường Thiên bỗng nhiên lại hỏi thăm vấn đề này.

"A?"

"Nhưng ta vẫn chỉ ở Kim Đan kỳ, không đủ trình độ tiêu chuẩn của môn khách nha."

Đường Thiên cười nói:



"Lấy thiên phú của ngươi, khẳng định không được bao lâu là có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ."

"Dựa theo quy tắc tông môn, đến lúc đó quan hệ thuê mướn giữa chúng ta sẽ tự động kết thúc."

"Cho nên, ta cảm thấy vẫn là hỏi ý kiến của ngươi sớm một chút tương đối tốt."

Cốc Tiểu Tuyết ồ một tiếng, sau đó có chút nhăn nhó nói ra:

"Ta. . . còn chưa có nghĩ tới chuyện này."

"Trước đó lựa chọn làm hộ vệ cũng chỉ là muốn kiếm chút Linh Ngọc mua Nguyên Anh đan thôi."

"Cho nên. . ."

Câu trả lời này khiến Đường Thiên có chút ngoài ý muốn, cũng có một chút thất lạc.

Còn tưởng rằng bằng vào hào quang nhân vật chính của mình, tiểu nha đầu khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ một lời đáp ứng.

Xem ra, là mình cả nghĩ quá rồi.

"Vậy ngươi dành chút thời gian suy nghĩ thật kỹ một phen đi."

Đường Thiên nói ra.

Cốc Tiểu Tuyết gật đầu đồng ý.

Nhưng sau khi hai người dạo bước trong trầm mặc chốc lát, Cốc Tiểu Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dò hỏi:

"Vậy ngươi có hi vọng ta lưu lại không?"

Đường Thiên khẽ giật mình, vừa cười vừa nói:

"Đó là đương nhiên."

"Ở chung với ngươi trong khoảng thời gian này, thật rất thoải mái."

Cốc Tiểu Tuyết một lần nữa cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Vậy. . . vậy chờ sau khi ta đột phá Nguyên Anh, ta sẽ đi nói với sư tỷ một tiếng."

Đường Thiên nhoẻn miệng cười.

Xem ra hào quang nhân vật chính vẫn là có tác dụng.

Hai người một trước một sau, thoáng chốc đã đi đến dưới chân Nam Phong.

Đường Thiên bỗng nhiên ngừng lại, suy tư trong chốc lát nói ra:

"Chúng ta đi Công Tích Điện một chuyến đi."

"Giờ ta tìm thêm mấy tên môn khách, nếu như vậy, ngươi có thể an an ổn ổn tu luyện, đột phá Nguyên Anh sớm một chút."

Cốc Tiểu Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, hai người leo lên Chủ Phong, đi tới Công Tích Điện to lớn.

Trong điện vẫn là người đến người đi như trước, mỗi người đều đang bận rộn lo lấy việc riêng của mình.

Trong đại điện, vị trí Danh Dự Đường.

Sau khi đi vào, Đường Thiên thoáng nghĩ rồi để cho Cốc Tiểu Tuyết ngồi trong đại sảnh chờ trước, còn bản thân thì đi tới nhã gian của Trọng Dương Trưởng lão.

"Trọng Trưởng lão, đã lâu không gặp."

Đường Thiên khách khí chào.

Trọng Dương ngẩng đầu nhìn về Đường Thiên, trong mắt lóe lên một tia ý vị khó hiểu, sau đó cười nói:

"Thì ra là Đường thiếu chúng ta tới."

"Những ngày này ngươi thế nhưng là xuất tận thanh danh, tất cả mọi người đều đang đồn trong tông môn vừa xuất hiện một vị quý thiếu gia khó lường đây."

"Mau ngồi mau ngồi."

Đường Thiên vội vàng đáp:

"Trước mặt Trọng Trưởng lão, đệ tử cũng không dám nhận là quý."

Sau đó hắn ngồi xuống trước mặt Trọng Dương.



"Đến cả tĩnh thất tu luyện Đạo cấp cũng nói thuê là thuê, làm sao lại không quý?"

"Ở chỗ của ta không cần bày ra cái bộ khiêm tốn kia, cần cái gì nói cái đó là được."

"Nói đi, hôm nay tới là có chuyện gì?"

Trọng Dương hỏi thẳng.

Đường Thiên cũng không dài dòng, nói ra mục đích của mình.

"Môn khách?"

Trọng Dương nao nao, sau đó vừa cười vừa nói:

"Thế nào, là thấy không hài lòng lắm đối với tên hộ vệ ta an bài cho ngươi kia?"

Đường Thiên dừng một chút, cười nói:

"Nhắc đến chuyện này, ta còn chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn với Trọng trưởng lão đây."

“Hộ vệ kia ta vô cùng hài lòng, nàng thật sự là quá nhu thuận lại rất nghe lời."

"Đối với yêu cầu của ta, nàng có thể thỏa mãn tất cả, dù là trên bất cứ phương diện nào đều như vậy ~ "

Trọng Dương nhất thời híp mắt lại:

"Người trẻ tuổi, ta thế nhưng chỉ là an bài cho ngươi một gã hộ vệ mà thôi."

"Đến nỗi một số chuyện nào đó, hi vọng ngươi phải tự hiểu lấy trong lòng."

Đường Thiên vội vàng đáp:

"Đó là tự nhiên."

"Đa tạ Trọng Trưởng lão nhắc nhở."

Trọng Dương gật đầu rồi hỏi tiếp:

"Đã ngươi hài lòng như thế, vậy sao lại còn muốn tuyển nhận môn khách?"

Đường Thiên cười một cái nói:

"Lại hài lòng thế nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc chán nha."

"Mà lại nàng dù sao cũng chỉ có Kim Đan kỳ mà thôi, tuổi tác cũng có chút quá nhỏ."

"Cho nên, ta muốn tìm mấy người thực lực mạnh hơn một chút, càng có…nữ nhân vị hơn một chút làm môn khách.”

Trọng Dương lắc đầu, chỉ chỉ Đường Thiên nói:

"Ngươi nha."

"Người trẻ tuổi cũng là tinh lực tràn đầy, không hiểu được tiết chế chút nào."

"Nhưng là giữa môn khách với cố chủ cũng không có quá nhiều ước thúc, so ra vẫn tự do hơn, muốn phát triển cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi."

Đường Thiên gật đầu nói:

"Đó là tự nhiên."

Nói xong hắn lại lấy ra một hộp "đặc sản địa phương" đưa cho Trọng Dương.

Lần này, bên trong đặt trọn vẹn một trăm viên Linh Ngọc Cực phẩm.

Nhất thời Trọng Dương vui vẻ ra mặt, đưa tay nhận lấy “đặc sản địa phương”, sau đó vừa tán dương Đường Thiên hiểu được cảm ân vừa xử lý các việc liên quan đến môn khách.

Đường Thiên lẳng lặng ngồi chờ lấy, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng lúc này trong lòng hắn tất nhiên đã hiểu được, khi Trọng Dương an bài Cốc Tiểu Tuyết cho mình, quả nhiên là có tồn tại loại “tâm tư kia”.

Dựa vào kiến thức trong quãng thời gian qua hắn biết được, Tiên Thiên Chi Tử đã coi như là tồn tại đứng đầu nhất trong Thanh Nhạc Môn.

Trọng Dương không biết rõ thiên phú của Cốc Tiểu Tuyết sao?

Tất nhiên không phải.

Nhưng hắn vẫn làm như vậy, khẳng định là vì trong đó có bí mật không muốn người biết.

Tự tay đẩy một vị Tiên Thiên Chi Tử vào trong "hố lửa", xem ra cái Thanh Nhạc Môn cũng không phải là nơi hiền lành gì cho cam.

Có lẽ, trong lúc không hay không biết, bản thân hắn đã bị cưỡng ép kéo vào một trong một trận gió lốc nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »