Sau khi thanh niên áo trắng xuất hiện, mọi người tại hiện trường Kỳ Trân Hội vậy mà tập thể an tĩnh lại.
Cơ hồ tất cả đệ tử Danh dự ở đây đều lộ ra vẻ chấn kinh, ngay cả Thân Đồ Phong cũng là biến sắc, tâm tình nóng giận trong nháy mắt thu sạch về.
Người phụ trách vội vàng tiến lên cung kính chào đón:
"Cảnh Hằng công tử."
Cảnh Hằng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Thân Đồ Phong, thản nhiên nói:
"Thật không rõ Lục Trường Ca vì sao lại nhìn trúng ngươi."
"Người khác chỉ tốn dăm ba câu đã có thể để ngươi mất phương hướng, quả thật là phế vật."
Sắc mặt Thân Đồ Phong trắng bệch, một lời cũng không dám đôi co, chỉ biết liên tục cúi đầu xin lỗi:
"Là tại hạ thất thố."
"Cảnh công tử khoan hồng độ lượng, xin ngài đừng để trong lòng. . ."
Cảnh Hằng mặt không thay đổi nhìn lấy hắn, nhìn mãi cho đến khi hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mới chậm rãi mở miệng:
"Cút đi."
"Từ hôm nay trở đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi trên Đông Phong."
Thân Đồ Phong như được đại xá, méo mặt nói thêm một câu xin lỗi rồi vội vàng như chạy trốn rời khỏi Thưởng Xuân Viên.
Nhìn xem tình huống nghịch chuyển trong gang tấc, Đường Thiên vuốt càm.
Vị tên Cảnh Hằng này, tựa hồ là một đại nhân vật.
Sau khi Thân Đồ Phong rời đi, Cảnh Hằng lại khôi phục dáng vẻ nho nhã hiền hoà kia, hướng về phía các đệ tử Danh dự tại trường cất giọng:
"Phát sinh chút chuyện khiến cho mọi người không vui, đây là sai lầm của Thưởng Xuân Viên chúng ta."
"Tiếp sau đây mời mọi người tận tình hưởng thụ vui chơi, toàn bộ chi phí sẽ do Thưởng Xuân Viên thanh toán."
Trên thân Cảnh Hằng mang theo một loại khí chất khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
Mọi người liên tục biểu thị không sao, toàn bộ hội trường lại khôi phục về bầu không khí trước đó, mà lại càng thêm vui vẻ.
Sau khi nói xong, Cảnh Hằng lại tiếp nhận Đằng Vân Chi từ trong tay người phụ trách rồi tự mình đưa đến trước mặt Đường Thiên.
"Đã sớm nghe tới đại danh của Đường thiếu, hôm nay gặp mặt, quả thật bất phàm."
Cảnh Hằng cười nói:
"Chuyện vừa rồi là do chúng ta quản lý không tốt, Đường thiếu chớ có để tâm."
"Đoạn Đằng Vân Chi này, xem như là lời xin lỗi của ta."
Đường Thiên đứng dậy, tiếp nhận Đằng Vân Chi, khẽ cười nói:
"Ta người này vẫn là quen với việc một tay giao tiền, một tay giao hàng."
Sau đó, hắn lấy ra Linh Ngọc, đưa tới.
Cảnh Hằng cũng không lại tiếp tục chối từ, nhận lấy Linh Ngọc rồi nói:
"Đường thiếu quả thật hào sảng."
"Hôm nay chuyện xảy ra bất ngờ, chiêu đãi không chu đáo, mong rằng đừng nên trách."
"Về sau hoan nghênh thường đến Đông Phong làm khách, cho ta cơ hội thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà."
Hắn nói chuyện thật sự là quá khách khí, Đường Thiên vội vàng biểu thị lần sau nhất định sẽ đến.
Sau đó, hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu rồi Cảnh Hằng cáo từ rời đi, cũng không có tùy ý thăm dò thêm tin tức về Đường Thiên, cũng không bàn về bất kỳ chuyện gì liên quan đến lợi ích.
Câu nói “quân tử chi giao nhạt như nước” này được hắn diễn dịch ra một cách vô cùng tinh tế.
Theo Cảnh Hằng rời đi, Kỳ Trân Hội cũng kết thúc, mọi người tiếp tục ở trong vườn du ngoạn, thảo luận chuyện đã xảy ra hôm nay.
Đường Thiên cùng Vương Tử Ngọc cũng một lần nữa trở về đình nghỉ mát ngồi xuống.
"Thật không ngờ được, hắn vậy mà cũng tới."
Vương Tử Ngọc đong đưa cây quạt, cảm thán nói ra.
"Cảnh Hằng?"
Đường Thiên nói.
Vương Tử Ngọc gật đầu:
"Hắn là đệ tử Danh dự thực lực mạnh nhất Đông Phong, cũng là một trong số ít các đệ tử Danh dự mạnh nhất trong Thanh Nhạc môn chúng ta."
"Đến ngay cả Phong chủ Đông Phong nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí mới được."
Đường Thiên khẽ giật mình, Cảnh Hằng vậy mà cũng là đệ tử Danh dự?
Xem ra giữa các đệ tử Danh dự cũng đích xác là có sự chênh lệch vô cùng lớn.
"Hắn đã lợi hại như vậy, vì sao lại còn muốn làm một tên đệ tử Danh dự?"
Đường Thiên không hiểu hỏi.
Bằng vào những thông tin trước đó, hắn biết được đệ tử Danh dự cũng không phải là loại thân phân gì tốt trong mắt cao tầng Thanh Nhạc môn, trên cơ bản là sẽ không nhận được coi trọng.
Vương Tử Ngọc cười cười nói:
"Còn nhớ rõ ba loại người ta đã nói với ngươi trước đó không?"
"Trong số các đệ tử Danh dự, có một loại người gia thế hiển hách, tài lực kinh người, mà lại năng lực của bản thân cũng là cực kỳ xuất sắc, tuyệt không thua kém gì những đệ tử Hạch tâm đỉnh phong kia."
"Nguyên nhân loại người này lựa chọn trở thành đệ tử Danh dự là do bọn họ đều có được mục đích riêng của mình."
"Cảnh Hằng Cảnh công tử, cũng là loại người này, mà lại là tồn tại thuộc về hàng ngũ đứng đầu nhất."
Đường Thiên hỏi:
"Vậy tên Cảnh Hằng kia có mục đích gì?"
Vương Tử Ngọc nói:
"Không biết, thứ mà loại người này chơi không phải là thứ cùng một đẳng cấp với đám đệ tử Danh dự bình thường."
"Nhưng ta có thể nói cho ngươi là, trên ngọn Đông Phong này, địa vị của Cảnh Hằng gần với Phong chủ, dù có là việc bổ nhiệm trưởng lão hắn cũng có thể nhúng tay vào."
Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, nội tâm có chút hiểu ra.
Tất nhiên, khẳng định có chuyện liên quan đến quyền lợi.
Nghĩ nghĩ, Đường Thiên lại hỏi:
"Trừ hắn ra, Thanh Nhạc môn còn có tồn tại nào tương tự không?"
Tốt nhất vẫn là tìm hiểu cho rõ ràng loại vấn đề này, miễn cho về sau bản thân lại bị cuốn vào một cách ngu ngu ngơ ngơ.
"Đương nhiên là có."
Vương Tử Ngọc cười nói:
"Trong Thanh Nhạc Môn, tổng cộng có năm đại công tử, hai đại thiên kim, bọn họ cũng là loại tồn tại cùng cấp bậc với Cảnh Hằng."
"Bọn họ được xưng là Đông Cảnh, Bắc Quan, Tây Đỗ, Nam Phong Mặc Thần, Chủ Phong Lục Thiên."
"Đông Cảnh là Đông Phong Cảnh Hằng, Bắc Quan là Bắc Phong Quan Mông, Tây Đỗ là Tây Phong Đỗ Nguyên Thanh."
"Nam Phong là địa bàn của hai đại thiên kim, Mặc Tiêu Tiêu cùng Thần Tư Nhu, quan hệ của các nàng tâm đầu ý hợp, hài hòa sống chung."
"Chủ Phong thì là Lục Trường Ca cùng Thiên Dưỡng Sinh, cường cường tranh chấp, bọn họ là hai đại đệ tử Danh dự có thực lực tổng hợp mạnh nhất Thanh Nhạc Môn."
Đường Thiên im lặng, vậy mà có nhiều người cùng cấp bậc với Cảnh Hằng như vậy.
Nghe qua, có vẻ như thế lực của năm đại công tử cùng hai đại thiên kim cơ hồ là thống trị toàn bộ Thanh Nhạc Môn. Thanh Nhạc Môn chẳng lẽ thật sự không để ý chút nào, mặc cho bọn họ nắm giữ trong tay quyền lợi to lớn như vậy sao?
Trong này, khẳng định là có được một số dây mơ rễ má mà bản thân không biết được.
"Tông môn. . . không lo lắng sao?"
Đường Thiên thử thăm dò.
Vương Tử Ngọc cười một cái nói:
"Lo lắng cái gì?"
"Bất kể như thế nào bọn họ cũng là người của Thanh Nhạc Môn, cùng với việc thu được quyền lợi, bọn họ đồng thời cũng phải gánh chịu một bộ phận trách nhiệm rất lớn."
"Hai thứ là ngang nhau."
"Thanh Nhạc Môn không phải loại tông môn nhỏ theo kiểu truyền thống kia, quy mô của nó đã chú định việc nó không thể nào thuần túy giống với một số tông môn khác được, có câu “lấp không bằng mở”, đạo lý trong này Đường huynh khẳng định là hiểu được."
Đường Thiên hơi hơi gật đầu, lần đầu tiên hắn có được hiểu biết cơ bản đối với cách thức vận hành của Thanh Nhạc Môn.
Nghi hoặc duy nhất chính là, rốt cuộc Thanh Nhạc Môn nắm giữ lực lượng lớn cỡ nào mà không thèm lo đến việc thế lực đối địch cố ý thẩm thấu.
Vấn đề này, có lẽ phải chờ bản thân mình thâm nhập tìm hiểu càng sâu hơn nữa mới có thể biết rõ được.
Vung những thứ lộn xộn trong đầu này đi, Đường Thiên lại nghĩ tới một chuyện khác.
"Vương huynh, ngươi mới vừa nói Cảnh Hằng cũng là đệ tử Danh dự?"
"Vậy tại sao những hộ vệ bên cạnh hắn kia lại có vẻ nắm giữ thực lực hơn xa Kim Đan kỳ?"
Vừa rồi khi Cảnh Hằng đến, bên người hắn cũng có mấy tên đệ tử Hạch tâm, nhưng khí thế mà những đệ tử Hạch tâm kia phát ra lại phải mạnh hơn mấy lần so với Cốc Tiểu Tuyết.
Không phải nói, cao nhất chỉ có thể thuê đệ tử Kim Đan kỳ đỉnh phong sao?
Vương Tử Ngọc đưa ra giải thích:
"Bởi vì bọn hắn căn bản cũng không phải là hộ vệ, mà là một loại thân phận khác."
"Môn khách."
Đường Thiên sững sờ:
"Đó là cái gì?"
Vương Tử Ngọc đáp:
"Quan hệ giữa đệ tử Danh dự với hộ vệ là quan hệ thuê mướn, hộ vệ nhất định phải hi sinh một bộ phận tự do, nghiêm ngặt dựa theo điều lệ chế độ trong quy tắc của hộ vệ để làm việc."
"Nhưng môn khách thì lại khác."
"Quan hệ giữa môn khách với đệ tử Danh dự là quan hệ bình đẳng, có được đầy đủ tự do, chỉ cần song phương đạt thành hiệp nghị rồi đến Công Tích Điện đăng ký một phen là được."
"Bổng lộc của môn khách cũng là do song phương tự mình trao đổi, tông môn sẽ không dính vào."
Đường Thiên hỏi:
"Không hạn thực lực?"
Vương Tử Ngọc gật đầu:
"Không hạn thực lực."
"Chỉ cần ngươi có đủ năng lực, dù cho để Thiếu tông chủ làm môn khách của ngươi cũng được. Đương nhiên, nói thì vậy thôi chứ trên cơ bản đó là chuyện không thể nào."
"Thông thường thì thực lực của môn khách thấp nhất cũng phải vượt qua Nguyên Anh."
"Kỳ thật những đệ tử Danh dự có cấp bậc như Đường huynh đây, trên cơ bản đều sẽ có không ít môn khách bên người."
Đường Thiên không khỏi trầm mặc.
Không nghĩ tới, lại còn có chuyện như vậy.
Hắn vốn còn đang suy nghĩ, chờ sau khi Cốc Tiểu Tuyết đột phá đến Nguyên Anh, hắn lại phải cất công đi tìm hộ vệ khác.
Muốn tìm được người thích hợp cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng bây giờ, có lẽ có thể thương lượng với nàng một chút, để cho nàng sau này tiếp tục lưu lại trở thành môn khách của mình.
Mà lại. . .
Cũng là thời điểm tìm thêm mấy người nữa.