Chương 26: Đệ Tử Không Thuần

"Ha ha ha ha. . ."

Câu trả lời của Đường Thiên khiến cho Vương Tử Ngọc cười nghiêng cười ngả.

"Khó trách ta có cảm giác cùng Đường huynh mới quen đã thân, thì ra chúng ta thật sự là người trong đồng đạo, ha ha!"

Vương Tử Ngọc thoải mái cười to.

Đường Thiên mỉm cười không nói gì.

Khác loại cũng rất tốt, nếu như vậy, chắc hẳn sẽ không còn ai lại đi mời mình cùng ngắm trăng chứ nhỉ.

Dù sao thì cái từ “khác loại” này cũng thường đại biểu cho không thích sống chung, hoặc là vui giận khác thường.

Qua một phen giao lưu, quan hệ của hai người có vẻ như trở nên càng thêm hòa hợp hơn.

Vương Tử Ngọc kể cho Đường Thiên nghe rất nhiều chuyện lý thú liên quan đến đệ tử Danh dự, nhờ đó lần đầu tiên Đường Thiên có được cái nhìn khá rõ đối với cái quần thể này.

Nói tóm lại, đệ tử Danh dự trên cơ bản không phải là người nặng lòng đối với việc tu luyện.

Nhưng trên phương diện khác thì bọn họ lại rất tích cực, mọi ngành mọi nghề đều có thể nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ.

Ở mức độ nào đó, có thể nói sự tồn tại của đệ tử Danh dự đã thúc đẩy thương nghiệp phát triển, Thanh Nhạc Môn cũng nhờ đó mà thu được rất nhiều lợi ích khác nhau mà không chỉ giới hạn tại Linh Ngọc.

Thưởng Xuân Viên rất lớn, hai người vừa đi vừa nói.

Trong đoạn thời gian này cũng có người nỗ lực mời hoặc là gia nhập với bọn họ, nhưng đối mặt hai tên "khác loại", đám người chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

Nhưng mà đang lúc hai người vui vẻ trong bầu trời riêng, một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

"Đường Thiên?"

Đường Thiên quay đầu nhìn lại, đó là một tên thanh niên xa lạ, đồng thời cũng là đệ tử Danh dự Cao cấp giống hai người.

Nhưng điểm khác nhau chính là, bên người thanh niên vây quanh một đống lớn đệ tử Hạch tâm cùng Nội môn, mà tất cả đều là thiếu nữ trẻ tuổi, diện mạo nhu mì xinh đẹp, số lượng không dưới mười, ai nấy cũng trang dung lộng lẫy.

"Ngươi là…?"

Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, hắn vững tin bản thân mình chưa gặp qua người thanh niên này.

"Thân Đồ Phong."

Thanh niên nhìn xem bộ dạng vẫn đầy nghi hoặc của Đường Thiên, giọng nói càng thêm lạnh lùng:

"Ha ha, quả nhiên là ngươi không đặt thư mời ta gửi cho ngươi vào trong mắt."

Đường Thiên nhíu mày lần nữa, vẫn không tài nào nhớ ra được cái tên này.

Sau khi được Cốc Tiểu Tuyết nhắc nhở, hắn mới đột nhiên nhớ tới, lá thư mời mình đi xem mỹ nữ khiêu vũ kia, người gửi đề tên là Thân Đồ Phong.

"Thì ra là ngươi a."

Đường Thiên sờ lên cái cằm, nhìn xem dáng vẻ tên này bị bầy hoa vây giữ, chắc hẳn xem mỹ nữ khiêu vũ cũng là chuyện thường ngày.

Không ngán sao?

"Xin lỗi, ta không có hứng thú với loại việc kia."

Đường Thiên cất tiếng.

Thân Đồ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.

Nhưng đột nhiên, Cốc Tiểu Tuyết dậm chân tiến lên chắn ở trước người Đường Thiên, khí thế của Kim Đan hậu kỳ âm thầm phát ra hộ hắn ở sau lưng.

"Đường thiếu, hắn muốn dùng thần hồn dò xét thân thể của ngươi."

Cốc Tiểu Tuyết nói.

Nhất thời Đường Thiên trầm mặt xuống, hỏi:

"Thân Đồ Phong, ngươi đây là ý gì?"

Tùy ý dùng thần hồn dò xét người khác, là hành vi vô cùng không lễ phép lại tràn ngập ác ý.

Chỉ có người địa vị cao đối với người địa vị thấp mới làm như vậy.

Lúc trước từng bị người dò xét mấy lần, sau đó Đường Thiên cố ý dặn dò Cốc Tiểu Tuyết, nếu như lại có người làm như vậy thì trực tiếp ngăn chặn lại.

Không nghĩ tới, cái tên Thân Đồ Phong này thế mà dám làm như vậy ở ngay trước mặt.

Đối mặt Đường Thiên chất vấn, Thân Đồ Phong lạnh lùng nói:

"Không có gì."

"Ta chỉ là muốn nhìn một chút xem người cao ngạo cự người ngàn dặm như ngươi đến cùng là có được bản lĩnh gì."

"Ngay cả tĩnh thất tu luyện Đạo cấp cũng thuê, tiến cảnh tu vi khẳng định rất nhanh đi?"



"Đã đến Luyện Khí tầng năm chưa?"

Đường Thiên nhíu mày, sao có loại cảm giác như con hàng này hiểu rất rõ về mình như vậy.

Bỗng nhiên, hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc trong đám người đứng sau lưng Thân Đồ Phong, trong lòng lập tức bừng tỉnh.

Người kia, chính là Phương Phỉ.

Nếu vậy thì mọi việc đã sáng tỏ, Phương Phỉ là bạn thân của Lâm Nguyệt nên hiểu rất rõ chuyện của mình.

Nếu như thiên phú Đường Thiên vẫn giống trước kia, cho dù nắm giữ tĩnh thất tu luyện Đạo cấp, hiện tại tối đa cũng chỉ đạt tới Luyện Khí tầng năm.

Con hàng này, là muốn trả thù sao?

Đường Thiên không cách nào biết được.

Nhưng cũng không có vấn đề gì.

Ở trong Thanh Nhạc Môn, chỉ cần không mắc phải sai lầm xúc phạm đến nguyên tắc, như vậy thì không ai có thể làm gì được đệ tử Danh dự Cao cấp.

Huống chi, còn có Tiểu Tuyết ở đây.

"Ta như thế nào, không có quan hệ gì với ngươi."

"Nếu như ngươi lại dám tùy ý mạo phạm, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."

Đường Thiên lãnh đạm nói ra.

Cùng lúc đó, khí thế của Cốc Tiểu Tuyết đột nhiên tăng lên, lấy sức một mình áp thẳng về phía đám người dối phương .

Trải qua những ngày này tu luyện, tu vi của nàng đã đến gần vô hạn Kim Đan đại viên mãn, lại thêm thiên tư kinh khủng của mình, quả thật không phải tu sĩ Kim Đan bình thường có thể địch nổi.

Thân Đồ Phong tự nhiên cũng cảm nhận được cỗ áp lực này, mặc dù nội tâm không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không bạo phát ra ngoài.

"Nơi này là Thưởng Xuân Viên nên ta không muốn sinh thêm chuyện."

"Nhưng ta nói cho ngươi biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt vì sự càn rỡ của mình !"

"Chúng ta đi!"

Nói xong, Thân Đồ Phong dẫn theo đám hộ vệ của mình vòng qua người Đường Thiên rời đi.

Đường Thiên như có điều suy nghĩ.

Càn rỡ?

Đến cùng là ai đang càn rỡ?

Hắn có chút không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của Thân Đồ Phong.

Nhưng mà không quan trọng, vẫn là câu nói kia.

Ta có Tiểu Tuyết đây.

Đợi đến khi Thân Đồ Phong đi xa, Cốc Tiểu Tuyết cũng thu hồi khí thế của mình, một lần nữa trở lại sau lưng Đường Thiên.

Vương Tử Ngọc đứng bên cạnh nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần, sau đó cất giọng khen:

"Đường huynh, tiểu hộ vệ này của ngươi, không đơn giản đâu."

"Thật hâm mộ ngươi."

Đường Thiên liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Vậy sao ngươi không tự tìm cho mình một người?"

Vương Tử Ngọc cười đáp:

"Ta đã quen việc đi lại một mình."

"Mà lại trong Thanh Nhạc Môn nào có nguy hiểm gì, những tên thuê hộ vệ cho mình kia đều là muốn khoe mẽ mà thôi."

". . ."

"Đương nhiên, Đường huynh ngươi thì lại khác."

Đường Thiên im lặng, nhìn về hướng Thân Đồ Phong biến mất, có chút nghi ngờ hỏi:

"Tông môn không ngăn cản loại chuyện này sao?"

“Bên người tên Thân Đồ Phong có chí ít mười đệ tử nữ trẻ tuổi, chắc hẳn không có ai cho rằng các nàng chỉ đơn thuần là hộ vệ thôi chứ?"

Đường Thiên có chút kỳ quái, đối với một cái tông môn mà nói, đệ tử Nội môn, Hạch tâm hẳn nên là tồn tại vô cùng quan trọng mới đúng. Chẳng lẽ Thanh Nhạc Môn cứ thả mặc cho bọn họ bị loại người như Thân Đồ Phong này làm hư sao?

Vương Tử Ngọc cười một cái nói:



"Tông môn tự nhiên có suy tính rêng của mình, đây không phải chuyện mà chúng ta có thể tùy ý suy đoán."

"Vả lại, đổi sang góc độ khác suy nghĩ mà xem, một người có thể bị tiền tài dụ hoặc mà bán đi bản thân mình lại có tư cách gì để cho tông môn coi trọng đây?"

Đường Thiên im lặng.

Nói thì nói như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy có chút đáng tiếc, trong số những người kia, khẳng định sẽ có một số trường hợp là bị kẻ khác lừa gạt mà lạc lối đi vào đường sai.

"Kỳ thật, đối với đệ tử bình thường trong tông môn chúng ta cũng ngầm chia ra hai loại xưng hô khác nhau."

Vương Tử Ngọc tiếp tục nói:

"Những đệ tử một lòng hướng đạo, khắc khổ tu luyện, không bị tác động bởi dụ hoặc bên ngoài thì chúng ta gọi bọn họ là đệ tử thuần túy."

"Mà những đệ tử vì Linh Ngọc mà có dính líu quan hệ với đệ tử Danh dự thì chúng ta gọi bọn họ là đệ tử không thuần."

"Trong đó, cũng bao quát hộ vệ."

Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Cốc Tiểu Tuyết.

Chiếu nói như vậy, vậy nàng cũng thuộc về quần thể "đệ tử không thuần" rồi?

Nhưng mà nàng lại chưa từng có bất kỳ một hành động "không thuần" nào, ngược lại còn thường xuyên bởi vì quá mức đơn thuần mà khiến cho Đường Thiên tức gần chết.

"Cách gọi này, thật khó nghe."

Đường Thiên nói ra.

Vương Tử Ngọc lắc đầu cười một tiếng:

"Là rất khó nghe."

"Nhưng nó là sự thật."

"Dù cho xuất phát từ loại nguyên nhân nào đi nữa thì cũng đại biểu cho việc đạo tâm của người đó đã không ổn."

Đường Thiên theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại tìm không được một lý do nào.

Đúng như vậy, đối với một người tu luyện chân chính thì đạo tâm là thứ quan trọng nhất, tuyệt đối không thể bởi vì khó khăn hoặc là bất kỳ chuyện gì khác mà sinh ra dao động được.

Loại đệ tử có nội tâm thuần túy kia, mới có thể là tương lai mà tông môn coi trọng nhất.

. . .

Trên mặt Thân Đồ Phong vẫn giữ nguyên vẻ khó chịu.

Mời bị từ chối, còn bị uy hϊếp thẳng mặt khiến hắn cảm thấy rất tức giận.

"Phương Phỉ, ngươi nói đúng, tên Đường Thiên này quả nhiên vô cùng càn rỡ."

Thân Đồ Phong nói ra.

Phương Phỉ ở phía sau tiến lên trước, nhẹ giọng an ủi:

"Ngài đừng tức giận."

"Dù sao thì người ta thoáng cái đã mua lại Tử Trúc Viện cùng thuê tĩnh thất tu luyện Đạo cấp trong dài hạn, có chút ngạo khí cũng là bình thường."

Thân Đồ Phong hừ lạnh một tiếng:

"Thì tính sao?"

"Người có tài lực hùng hậu trong tông môn không chỉ riêng mình hắn, huống hồ hắn chẳng qua là một tên ăn may gặp dịp trở thành nhà giàu mới nổi mà thôi."

"Ta có thành ý mời hắn tham gia Trưởng lão luận đạo như vậy, vậy mà đến ngay cả tên của ta hắn cũng không nhớ rõ!"

"Thực sự là. . . càn rỡ đến vô tri!"

Phương Phỉ có chút cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Lúc ta đến đưa thiệp mời còn cố ý giới thiệu qua về ngài, kết quả ngay cả cửa lớn ta cũng chẳng được cho vào."

Thân Đồ Phong cắn răng.

"Chờ xem!"

"Sớm muộn gì cũng sẽ bắt hắn phải trả giá thật đắt!"

Sau một lát, hắn lại mở miệng nói ra:

"Đúng rồi, đệ tử thuần túy sắp tấn thăng làm Hạch tâm ngươi nói kia lúc nào thì có thể tới?"

Phương Phỉ nhàn nhạt cười đáp:

"Rất nhanh."

"Yên tâm, ta nhất định có thể dâng nàng lên cho ngài."