Vòng qua Chủ phong, Đường Thiên cùng Cốc Tiểu Tuyết đi tới Đông phong của Thanh Nhạc môn.
Vị trí của Thưởng Xuân Viên ở ngay trên Đông phong.
Dọc theo đường đi, Đường Thiên gặp được đệ tử Danh dự càng ngày càng nhiều, bọn họ cùng hắn đi chung một hướng, đều là người đến tham gia Kỳ Trân Hội.
Đồng thời hắn cũng phát hiện, đại đa số các đệ tử Danh dự đều có mấy đệ tử khác đi theo bên người.
Có đệ tử Nội môn, cũng có đệ tử Hạch tâm.
Chắc hẳn, đó đều là hộ vệ của bọn họ.
Đường Thiên xuất hiện cũng không gây nên quá nhiều sự chú ý, nguyên nhân là vì rất nhiều người chỉ nghe qua tên của hắn chứ chưa từng gặp qua chân thân.
Nhưng ngay khi hắn sắp đến Thưởng Xuân Viên, đột nhiên có một tên thiếu niên trên tay đong đưa quạt giấy tiến tới trước mặt hắn.
"Vị đạo hữu này, ngươi cũng đi một mình sao?"
Thiếu niên hỏi.
Đường Thiên nhìn thoáng qua hắn, trên người thiếu niên cũng mặc quần áo của đệ tử Danh dự Cao cấp, nhưng bên cạnh hắn lại không có bất kỳ hộ vệ nào đi theo cùng.
Sau đó, Đường Thiên ra hiệu với hắn sự tồn tại của Cốc Tiểu Tuyết bên người mình.
Thiếu niên ồ một tiếng, nói:
"Ý của ta là, ngươi không đi cùng đồng bạn nào khác sao."
"Đúng lúc, ta cũng đến một mình, bằng không chúng ta kết bạn mà đi?"
Đường Thiên im lặng, xin nhờ, ngươi đây là không coi Cốc Tiểu Tuyết là người sao.
Hắn thật không quá muốn đồng hành cùng những người khác, nhưng nghĩ lại một trong những mục đích của việc bản thân ra ngoài ngày hôm nay là giao lưu với người khác một chút, để cho bọn họ cảm thấy bản thân không còn thần bí như trước, cho nên cuối cùng hắn vẫn là gật đầu.
"Tại hạ Vương Tử Ngọc."
Thiếu niên tự giới thiệu mình.
"Ta tên Đường Thiên."
Đường Thiên nói.
Nghe được cái tên này, Vương Tử Ngọc nhất thời lộ ra biểu lộ kinh ngạc, nói:
"Ngươi chính là Đường Thiên Đường đại thiếu gây ra huyên náo xôn xao gần đây kia!"
Đường Thiên: . . .
"Xôn xao?"
Vương Tử Ngọc vừa cười vừa nói:
"Tử Trúc Viện đã thật lâu không có người tới ở."
"Còn có, tĩnh thất tu luyện Đạo cấp không phải là nơi mà ai cũng có thể sử dụng được, thế mà ngươi trực tiếp đặt hai gian, lại còn thuê hẳn một năm."
"Những chuyện này chung vào một chỗ, không có khả năng ngươi không nổi danh."
Đường Thiên không biết nói cái gì cho phải, sau cùng chỉ có thể phun ra một câu:
"Chỉ là thẳng thắn mà làm thôi."
Vương Tử Ngọc phủi tay:
"Hay cho câu thẳng thắn mà làm!"
"Đây mới là chuẩn tắc mà đệ tử Danh dự chúng ta cần phải noi theo."
"Không như một số tên kia, cả ngày chỉ biết tụ lại với nhau tranh cường đấu thắng, ai nấy đều quyết tâm phải khiến cho người khác thấp hơn mình mới được."
"Chẳng khác gì đám trẻ con chưa dứt sữa."
Đường Thiên cười nói:
"Còn có chuyện như vậy?"
Vương Tử Ngọc bĩu môi nói:
"Ngươi chính là quá ít tiếp xúc với người bên ngoài, đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Sau đó, ba người cùng nhau đi tới lối vào Thưởng Xuân Viên.
Trong tay có thư mời, bọn họ thuận lợi tiến vào bên trong.
Chính như Cốc Tiểu Tuyết nói, nơi này trồng đủ các loại hoa, sắc thái rực rỡ muôn màu.
Mùa xuân đã tới, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, cả vườn tràn ngập mùi hương thơm ngát khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau khi đi dạo qua một vòng Thưởng Xuân Viên, rốt cuộc Đường Thiên cũng hiểu được những lời Vương Tử Ngọc nói lúc vừa gặp.
Dọc đường đi dạo, hắn thấy được mấy nhóm đệ tử Danh dự tụ lại với nhau đàm luận về một số đề tài khó giải thích được.
"Vài ngày trước cửa sổ động phủ bị vỡ nên ta mua một tấm Thủy Quang Kính, vậy mà phải bỏ ra đến tám vạn Linh Ngọc, ai, thật sự là quá hố."
Một người lắc đầu thở dài.
Ngay sau đó có một người khác tiếp lời:
"Đúng vậy a, không biết vì sao bây giờ vật giá lại đột nhiên tăng cao nhiều đến vậy, ta hôm qua mua một cái đệm Kim Ti Tế Ngọc, kết quả bỏ ra mười ba vạn."
. . .
Đường Thiên ngạc nhiên, các ngươi thật sự là đang cảm thán vật giá sao?
Mà chủ đề của một đám người khác lại khiến hắn mở rộng tầm mắt lần nữa.
"Huynh đài, nghe nói hôm qua ngươi dùng cơm ở Trân Tu Lâu, trong lúc say rượu đã nổi hứng thanh toán hết toàn bộ cho người đang ăn ở đó?"
Một người hỏi.
Một người khác ngửa đầu cười to:
"Cũng không tính là say rượu nổi hứng, thuần túy là do tâm trạng lúc đó khá tốt, hơn một trăm vạn mà thôi, chỉ cần mọi người vui vẻ là được."
Người đặt câu hỏi hé mắt:
"Ra là như vậy! Nhưng sao ta lại nghe nói, cuối cùng ngươi chỉ là ký sổ thôi chứ không trả tiền ngay?"
Người kia nhất thời mặt đỏ lên, lớn tiếng nói:
"Sao ngươi có thể bôi xấu người khác vô căn cứ như vậy!"
"Ta đây chẳng qua là. . ."
. . .
Đường Thiên lắc đầu thở dài, đây là thể loại gì thế này.
Nhưng đám người thứ ba hắn gặp phải sau đó lại càng quá đáng.
"Nha, tỷ tỷ, mèo con trong ngực tỷ trông thật đáng yêu, là loại huyết mạch cao quý nào vậy?"
"Ai nha, rất bình thường, chỉ là mang chút huyết mạch Hoa Yêu mà thôi, còn chim bói cá trên vai ngươi kia là huyết mạch gì?"
"Là huyết mạch Tiên Tước thôi, không cao quý bằng ngươi đâu."
"Không, ngươi mới cao quý."
"Không, ngươi càng cao quý."
"Ngươi mới cao quý."
"Ngươi càng cao quý."
. . .
Đường Thiên vuốt vuốt trán, chợt lại phát hiện Cốc Tiểu Tuyết cùng Vương Tử Ngọc vẫn rất bình thản, bộ dạng chẳng có chút kinh ngạc nào.
"Ngươi. . . không cảm thấy cuộc trò chuyện của bọn họ có chút kỳ quái sao?"
Đường Thiên hỏi Cốc Tiểu Tuyết.
Cốc Tiểu Tuyết nháy nháy mắt:
"Không kỳ quái a."
"Không phải tất cả đệ tử Danh dự đều như vậy."
Đường Thiên: . . .
Giời ạ! Thế mà vẫn còn “một số” mặt hàng như này.
Có khi nào những đệ tử bình thường khác khi thấy mình cũng là dùng loại ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh này không?
"Đương nhiên kì quái!"
Lúc này, Vương Tử Ngọc cất tiếng.
Nghe vậy Đường Thiên thở phào một hơi, may mà trong số đệ tử Danh dự vẫn còn được người bình thường.
"Huyết mạch Hoa Yêu đã là gì mà cao quý, chí ít cũng phải là loại cấp bậc như Tiên Hạc kia mới được."
Giọng điệu Vương Tử Ngọc nghiêm túc.
Đường Thiên im lặng ngưng nghẹn.
Được rồi, xem ra giữa hắn với cái thân phận đệ tử Danh dự này vẫn còn một đoạn đường dài thật dài cần phải đi.
Loại cảnh giới đó, thật không phải người bình thường có thể dễ dàng mà đạt tới.
Tựa hồ là nhìn thấu được tâm tư của Đường Thiên, Vương Tử Ngọc vừa cười vừa nói:
"Những loại người chúng ta thấy vừa rồi kia kỳ thật chỉ thuộc về cấp bậc trung hạ mà thôi, bọn họ cả ngày yêu thích làm mấy việc khó mà hiểu nổi như vậy.”
"Mà đám người chân chính có được tài lực hùng hậu kia thì bình thường hơn rất nhiều."
Đường Thiên hiếu kỳ nói:
"Đệ tử Danh dự cũng có phân chia?"
Vương Tử Ngọc cười nói:
"Đương nhiên."
"Đơn giản mà nói, đệ tử Danh dự tổng cộng chia làm ba loại người."
"Thứ nhất, là loại may mắn đạt được cơ duyên gì đó, trong vòng một đêm đột nhiên trở nên giàu có."
"Thực lực của bản thân không đủ, không có cách nào dựa vào đường lối bình thường để thu được thân phận mà mình muốn, vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn hao tổn Linh Ngọc đi mua sắm, qua đó cung cấp cho bản thân cùng con cháu trong tương lai sự bảo hộ trong trình độ nhất định."
"Loại người này đại đa số rất thích luồn cúi, mà lại bình thường sẽ không vung tay quá trán tiêu tiền hoang phí."
"Thứ hai, là loại trong nhà có tiền, nhưng thực lực không đủ giống loại thứ nhất, người trong nhà sẽ dùng tiền mua cho bọn họ một cái thân phận, bằng vào nó vừa có thể tránh né một số phân tranh trong nội bộ thế lực lại vừa có thể an an ổn ổn sống hết một đời."
"Trên cơ bản những người này là đến nằm ngửa, dẫn đầu việc ăn chơi du ngoạn chính là bọn họ, những người chúng ta vừa gặp kia cũng thuộc về phạm trù loại thứ hai này."
"Mà loại người thứ ba, chính là vừa có tiền, vừa có thực lực, lại vừa có luôn bối cảnh."
"Mục đích của việc bọn họ mua sắm thân phận không giống nhau, trong tình huống bình thường sẽ không đi làm xằng làm bậy, nhưng mà, bọn họ cũng là đam người khó dây vào nhất."
Đường Thiên nghe xong, không khỏi ngạc nhiên.
Bên trong đệ tử Danh dự thế mà lại có nhiều sự khác nhau đến như vậy.
Nếu sự thật giống với lời Vương Tử Ngọc nói, lại cộng thêm những tình huống mà vừa rồi gặp phải, loại thứ hai – đại quân nằm ngửa - hẳn là chiếm số lượng nhiều nhất.
"Vậy ngươi thuộc loại người nào?"
Đường Thiên hỏi.
Vương Tử Ngọc ngẩn người, sau đó xòe quạt giấy ra phe phẩy, giọng nói xa xăm mờ mịt:
"Ta không thuộc về bất cứ loại nào cả."
"Công danh lợi lộc như mây bay, ta chỉ lo một mình tiêu sái."
Đường Thiên gật đầu một cái, tiếp lời:
"Nói cách khác. . ."
"Ngươi là một tên khác loại."
Cây quạt trong tay Vương Tử Ngọc khựng lại, sau đó hắn thoải mái cười một tiếng:
"Không sai, cũng có thể nói như vậy."
"Vậy còn Đường huynh ngươi thì sao?"
"Ngươi cảm thấy bản thân mình nên thuộc về loại nào?"
Đường Thiên cười nhạt một tiếng.
"Đúng dịp."
"Ta cũng là khác loại."