Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 20: Hành Động Kỳ Quái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chỉ nháy mắt trời đã vào đêm.

Đạo trường, tĩnh thất tu luyện Đạo cấp.

Đường Thiên ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, năm vòng Thiên Phú Hoàn yên lặng lơ lửng xung quan thân thể tỏa ra quang mang lúc sáng lúc tối.

Nương theo lấy mỗi một lần hô hấp, đều có lượng lớn Linh lực tinh thuần tiến nhập thể nội, tu vi vừa mới đột phá đến Luyện Khí tầng bốn đang không ngừng kéo dài tiến độ tăng trưởng.

Sau một lát, Đường Thiên mở to mắt.

"Vẫn là kém một chút."

Tu luyện suốt cả một ngày, lại thêm các loại đan dược phụ trợ, Đường Thiên đã đi tới Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, không được bao lâu là có thể thành công đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

Loại tốc độ tấn thăng này đã vượt trội hơn rất nhiều tu luyện giả có thiên phú Năm vòng bình thường.

Không có cách, tài nguyên mà hắn sử dụng thật sự là quá nghịch thiên.

Hiệu quả của tĩnh thất tu luyện Đạo cấp trực tiếp khiến cho hắn đạt đến khả năng gánh chịu cực hạn trong Luyện Khí kỳ.

Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều đạo pháp vô hình bao phủ chung quanh thân thể Đường Thiên.

Đây là Pháp tắc đại trận được chuẩn bị riêng cho tu luyện giả Độ Kiếp kỳ, tuy rằng thời điểm này Đường Thiên còn chưa đủ trình độ để sử dụng, nhưng đại trận trong lúc vô tri vô giác cũng đã xúc tiến quá trình tu luyện của hắn.

So với Tử Trúc Viện mà nói, hoàn toàn chính xác là tốt hơn nhiều.

"Được rồi, ngày mai lại tiếp tục."

Nhìn thời gian, Đường Thiên quyết định kết thúc việc tu luyện ngày hôm nay.

Đi ra tĩnh thất tu luyện, Đường Thiên lấy ngọc phù truyền tin báo cho Cốc Tiểu Tuyết.

Rất nhanh, thân ảnh Cốc Tiểu Tuyết từ trong một gian tĩnh thất tu luyện khác đi ra.

"Ngươi không định tu luyện thêm một lúc nữa sao?"

"Đây chính là phòng tu luyện Đạo cấp đấy."

Cốc Tiểu Tuyết hỏi.

Nhìn xem nàng lại khôi phục về cái bộ dạng trước đây, Đường Thiên tức giận nói:

"Thức đêm hại thận!"

"Về nhà!"

Nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi, Cốc Tiểu Tuyết thì là ngoan ngoãn theo sau lưng.

Trầm mặc một hồi, Đường Thiên vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi:

"Cảm giác thế nào?"

Cốc Tiểu Tuyết ồ một tiếng, nói:

"Rất tuyệt!"

"Trước đó ta cứ nghĩ tĩnh thất tu luyện đẳng cấp cao cũng chỉ có nồng độ Linh khí cao hơn một chút so với tĩnh thất bình thường mà thôi."

"Bây giờ mới biết, trong đó còn ẩn chứa lượng lớn quy tắc đạo pháp, căn cứ vào quy tắc chỉ dẫn, ta phát hiện bản thân mình có rất nhiều chỗ thiếu hụt."

"Trừ đó ra, trong tĩnh thất tu luyện Đạo cấp có thể trực tiếp kết nối với thiên không đại địa, nhật nguyệt tinh không khiến cho người ta có được cảm giác như đưa bản thân mình vào giữa thế giới rộng lớn bao la."

"Thật sự là quá kỳ diệu!"

Cốc Tiểu Tuyết khen không dứt miệng.

Mà Đường Thiên thì là một mặt ngu ngơ.

Có sao?

Ngươi xác định tĩnh thất tu luyện hai ta tiến vào là cùng một loại đẳng cấp sao?

Trong nháy mắt hắn trở nên phiền muộn, nha đầu này luôn có thể ở trong lúc lơ đãng hung hăng đả kích đến chính mình.

Đi đến phía ngoài quảng trường, Đường Thiên lại một lần nữa tiến vào trong Văn Đạo Các.

Người phụ trách trước đó vẫn còn ở đây, khi thấy Đường Thiên trở về thì trên mặt treo lên nụ cười bước tới.



"Đạo hữu đã tu luyện xong rồi?"

"Cảm giác như thế nào?"

Hắn khách khí hỏi thăm.

Đường Thiên nhìn hắn, học theo ngữ khí Cốc Tiểu Tuyết đáp một câu:

"Rất tuyệt!"

"Cho nên ta cảm thấy hai tháng là quá ngắn, ngươi lại gia hạn cho ta thêm bốn tháng đi."

Người phụ trách: . . .

Kỳ thật, thứ mà hắn càng muốn nhìn thấy hơn là dáng vẻ Đường Thiên hối hận vì lựa chọn của mình, sau cùng đấm ngực dậm chân ảo não rời đi.

Đáng tiếc, để hắn phải thất vọng.

"Như ngươi mong muốn."

Rất nhanh, giao dịch hoàn thành.

Đường Thiên nhìn nhìn ví tiền của mình, lần nữa mở miệng nói:

"Không được, loại cảm giác kia quá tuyệt vời."

"Bốn tháng không đủ, ngươi lại thêm cho ta sáu tháng nữa đi cho tròn luôn một năm."

Người phụ trách lại im lặng lần nữa.

Huynh đệ, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì mà còn muốn làm tròn?

Ngay cả những tu sĩ Độ Kiếp kỳ kia khi chuẩn bị bế quan cũng không có làm như vậy!

Bọn họ thuê dài nhất cũng chỉ có nửa năm, khi hết thời gian mà vẫn chưa thành công thì mới lại gia hạn thêm nửa năm nữa mà thôi.

Nhìn xem dáng vẻ Đường Thiên không giống như là đang nói đùa, người phụ trách chỉ có thể gật đầu.

Được rồi, ngươi có tiền ngươi trâu!

Gia hạn thuận lợi hoàn thành, số tiền trong túi Đường Thiên lại một lần nữa tăng mạnh, trực tiếp đột phá hai mươi ức.

Điểm tiêu phí cũng giống như thế, đạt đến hơn mười sáu vạn.

Thiên phú Sáu vòng, đã là vật trong bàn tay.

Tâm tình Đường Thiên lúc này thật tốt, vui vẻ nói tiếng cám ơn với người phụ trách rồi dẫn Cốc Tiểu Tuyết rời khỏi Đạo trường.

Nhưng sau khi rời đi hắn lại không vội trở về Tử Trúc Viện mà là thuận đường xuống núi, tiến về khu vực giao giới giữa Ngoại môn với đệ tử Tạp dịch.

Đệ Tử Đường.

Đây là nơi phụ trách việc tấn thăng lên Ngoại môn.

Quy định để việc trở thành đệ tử Ngoại môn vô cùng đơn giản, chỉ cần tu vi đạt tới Luyện Khí tầng bốn trở lên cùng trạng thái tinh thần không có vấn đề gì quá lớn là có thể thuận lợi xin tấn thăng.

Đường Thiên đã đạt tiêu chuẩn.

Nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn là hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Dù sao đệ tử Danh dự Cao cấp tới tham gia tấn thăng Ngoại môn cũng là một loại chuyện vô cùng ly kỳ.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Có nhiều tiền như vậy, dù là dùng tài nguyên đập cũng có thể đập tới Trúc Cơ kỳ trở lên.

Làm gì có phú nhị đại nhà nào mà mười tám tuổi vẫn còn ở nhà trẻ?

Thế mà, để bọn hắn không thể ngờ được là, không chỉ có người như vậy, mà lại sau khi thông qua kiểm tra, tu vi Đường Thiên chỉ vẻn vẹn có Luyện Khí tầng bốn.

"Y — — "

"Chẳng lẽ hắn chỉ là phàm thể?"

"Ai biết được, nhìn tuổi tác cũng không tính là nhỏ, vậy mà mới Luyện Khí tầng bốn."

"Loại người này đáng cho gia tộc hắn đầu nhập vào nhiều tài nguyên như vậy sao?"

"Năm trăm vạn cho một đệ tử Danh dự Cao cấp, cái thế giới này thật sự là không công bằng đến đáng sợ!"



Dù sao cũng là thế giới tu luyện, mọi người coi trọng nhất vẫn là thực lực.

Mặc dù Đường Thiên có vẻ như tài lực hùng hậu, nhưng vẫn là thu về một đống ánh mắt miệt thị.

Nhưng Đường Thiên lại không thèm để ý.

Thậm chí, hắn còn rất vui khi thấy phát sinh loại tình huống này.

Nguyên nhân là vì, dựa theo loại tình huống này mọi người sẽ có phán đoán sai lầm đối với thực lực chân chính của hắn. Như vậy, ở một mức độ nào đó, hắn có thể đặt bản thân mình vào trong một hoàn cảnh tương đối an toàn.

Không sai, hắn chính là sợ chết.

Chuyện này chẳng có gì mà không dám thừa nhận.

Giới tu luyện đâu đâu cũng có nguy hiểm, chỉ hơi không chú ý là sẽ mất đi tính mạng.

Mà sinh mệnh là thứ quý báu nhất, Đường Thiên hoàn toàn không muốn chỉ vì sự chủ quan tùy tiện của mình mà khiến cho chính bản thân bay màu.

Còn chưa có hưởng thụ đầy đủ đâu.

Nếu như có thể mà nói, hắn thậm chí nguyện ý cẩu đến khi vô địch thiên hạ rồi mới xuất thế.

Sau khi thông qua kiểm tra tu vi, Đường Thiên thuận lợi trở thành một tên đệ tử Ngoại môn.

Sau đó hắn mới cùng Cốc Tiểu Tuyết trở về Tử Trúc Lâm.

Đi qua đường mòn vắng vẻ, hai người dừng lại trước trận pháp bảo vệ.

Bỗng nhiên, có một thân ảnh ở phía ngoài trận pháp hấp dẫn sự chú ý của Đường Thiên.

Đó là một nữ tử mặc váy lụa mỏng, nàng nằm nghiêng bất động ở ngay biên giới trận pháp, quần áo trên người có chút lộn xộn, thoạt nhìn như là gặp phải chuyện gì đó không hay.

"Đi xem một chút đi."

Đường Thiên để Cốc Tiểu Tuyết tiến lên xem xét một phen.

Cốc Tiểu Tuyết đi tới, nhưng rất nhanh, biểu lộ của nàng trở nên cổ quái, ra hiệu cho Đường Thiên biết không có nguy hiểm gì, để hắn tới.

Đường Thiên tiến đến, sau khi thấy rõ được gương mặt nữ tử kia hắn đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.

"Hở?"

"Lại là nàng?"

Nữ tử chính là Phương Phỉ.

Cốc Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi:

"Ngươi biết?"

Đường Thiên gật đầu:

"Mấy ngày trước từng gặp mặt một lần, ấn tượng không quá tốt."

"Nàng bị sao vậy?"

"Xem có vẻ như là thụ thương ngất đi?"

Cốc Tiểu Tuyết mím môi:

"Ừm. . ."

"Nhìn bên ngoài thì đúng là như vậy."

"Nhưng kỳ thật, nàng hẳn là sử dụng một loại đan dược gọi là Ẩn Mạch Đan."

"Loại đan dược này vô cùng ít người biết đến, ta cũng là trong một lần tình cờ mới biết được."

“Sau khi dùng Ẩn Mạch đan sẽ sinh ra một loại hiện tượng giả là kinh mạch bị hao tổn, thân thể hư nhược. Nhưng chỉ cần dùng thuốc giải vào là có thể khôi phục ngay lập tức."

Đường Thiên sửng sốt nửa ngày, còn có loại đan dược này?

Phương Phỉ ăn nó làm cái gì?

Đường Thiên cúi đầu xuống, nhìn xem Phương Phỉ quần áo lộn xộn, kiểu như lộ mà không lộ, mảng lớn da thịt trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện, hắn không khỏi im lặng ngưng nghẹn.

Con hàng này. . .

Rốt cục là đang làm cái trò quái gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »