Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 19: Thanh Mãng Bí Thuật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làm xong thủ tục, Đường Thiên nhận được hai viên trận bài dùng để tiến vào tĩnh thất tu luyện Đạo cấp.

Sau đó hắn dẫn Cốc Tiểu Tuyết rời đi Văn Đạo Các.

Đoạn đường này Cốc Tiểu Tuyết có vẻ hơi trầm mặc.

Tựa hồ chuyện xảy ra vừa rồi vẫn sinh ra chút ảnh hưởng tới nàng.

Đường Thiên nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:

"Ngươi thế nào?"

Cốc Tiểu Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói ra:

"Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với ta tốt như vậy."

Nhìn xem bộ dạng này của nàng, Đường Thiên nhất thời nhíu mày.

"Thu lại loại ý nghĩ buồn cười này đi!"

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nghiêm khắc:

"Nghe cho kỹ! Trên thế giới này không có bất kỳ ai sẽ vô duyên vô cớ đi đối xử tốt với ngươi!"

"Nếu quả thật có người làm như vậy, vậy kẻ đó nhất định là đối với ngươi có mưu đồ!"

"Nếu cứ giữ loại thái độ này đi đối nhân xử thế, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ khiến cho bản mình rơi xuống địa ngục, vạn kiếp bất phục!"

"Đã rõ chưa?!"

Đường Thiên trầm giọng quát lớn.

Hắn tự nhận bản thân mình không phải là người tốt lành gì, và cũng chẳng có ý định sẽ trở thành loại người tốt truyền thống kia.

Nhưng đối với những người lòng mang thiện niệm chân chính, từ sâu trong nội tâm, hắn vẫn luôn giữ lấy một loại tôn trọng cùng khâm phục chi ý.

Hắn thật lòng không muốn nhìn thấy Cốc Tiểu Tuyết bởi vì đơn thuần cùng thiện lương mà tự hủy đi cuộc đời của mình.

Đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên bên tai khiến Cốc Tiểu Tuyết có chút không kịp phản ứng.

Trong đôi mắt to tròn của nàng hiện đầy vẻ kinh ngạc nhìn về Đường Thiên, hồi lâu sau mới chậm rãi cất tiếng hỏi:

"Vậy còn ngươi?"

"Ngươi cũng là đối với ta có mưu đồ gì hay sao?"

Đường Thiên khe khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.

"Ta khác."

"Ngươi cho rằng ta đối tốt với ngươi, nhưng sự thật lại cản bản không hề giống với những gì ngươi tưởng tượng."

"Vừa rồi ta cũng đã nói, sở dĩ ta thuê tĩnh thất tu luyện cho ngươi là vì có lý do riêng của chính ta chứ không phải là bởi vì ngươi."

"Đừng có chưa rõ mọi chuyện đã ngốc nghếch nhận định rằng đó là ta đối xử tốt với ngươi, hiểu không?"

Cốc Tiểu Tuyết ngẩn trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng nói ra:

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Đường Thiên thở ra một hơi, nói:

"Từ giờ trở đi, trên phương diện Linh Ngọc, dù ta làm ra bất kỳ quyết định gì ngươi cùng đừng có ý kiến."



"Ngươi chỉ cần học thuộc lòng quy tắc hộ vệ rồi dựa theo nội dung trong đó mà làm một hộ vệ tận chức tận trách là được."

Cốc Tiểu Tuyết gật một cái.

Thế mà, đang lúc Đường Thiên cho rằng bản thân mình đã nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện, thậm chí còn bởi vì những lời vừa rồi có hơi nặng mà thấy tự trách thì Cốc Tiểu Tuyết lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi.

"Vậy ta làm điểm tâm cho ngươi, ngươi có còn ăn không?"

Đường Thiên: . . .

"Ngươi thực sự là. . ."

. . .

Lúc này đây, lần đầu tiên trong lòng Đường Thiên sinh ra một tia phiền chán đối với Cốc Tiểu Tuyết.

Nha đầu chết tiệt này thật đúng là khó chơi!

Khi đi tới khu vực tĩnh thất tu luyện hắn lập tức ném trận bài cho nàng, còn hắn thì cấp tốc đi vào tĩnh thất của mình.

Phải khoanh chân tĩnh tọa hồi lâu mới chậm rãi bình phục được tâm tình.

Thôi được rồi, cưỡng ép thay đổi tư tưởng của một tiểu nha đầu đơn thuần hiền lành cũng là một loại hành vi vô cùng thất đức.

Cứ như vậy đi, theo số tuổi ngày càng lớn nàng sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra sự hiểm ác trên thế gian này.

Lắng lại cảm xúc của mình, Đường Thiên chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện.

Nói thế nào đây! Cái phòng tu luyện có đủ loại trang bị đỉnh cấp này quả thật là không tầm thường.

Chỉ việc hô hấp thôi mà đã có thể cảm giác được có từng tia từng sợi Linh lực tinh thuần lặng yên không tiếng động tư dưỡng thân thể của mình.

Nếu là lâu dài ở lại nơi như thế này nhất định sẽ mang lại hiệu quả rất tốt đối với việc tu luyện.

Đương nhiên, dù sao cũng là nơi cần tốn mấy trăm vạn một ngày mới có thể tiến vào, nhất định phải đáng giá.

Sau khi thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, Đường Thiên cũng không có vội vàng tu luyện mà là nhìn về hệ thống Tiêu Phí Vô Hạn.

Bằng vào giao dịch vừa rồi, lại có hơn hai vạn tám ngàn điểm tiêu phí tới tay, lại thêm điểm tiêu phí đến từ việc mua vật dụng sửa sang, tổng số điểm đã đạt đến hơn hai vạn.

Kế tiếp nếu trả đủ số tiền thuê tĩnh thất trong một năm sẽ còn thu thêm được mười bốn vạn điểm tiêu phí.

Nhưng sau đó lại không biết phải chờ đến lúc nào mới có cơ hội tiếp tục tiến hành giao dịch số tiền lớn.

Hệ thống là ưu tiên đổi lấy thiên phú trước, vậy nên bây giờ hắn không có cách nào đổi thể chất Lục đẳng được.

Đã như vậy chẳng bằng cầm xuống trước thể chất Ngũ đẳng rồi sau này lại tính tiếp.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Đường Thiên lập tức lựa chọn đổi lấy.

Thể chất Ngũ đẳng: Một vạn điểm tiêu phí.

Âm thanh hệ thống nhắc nhở nhanh chóng vang lên.

"Đổi lấy thành công, hệ thống sẽ tiến hành rút ra một loại thể chất Ngũ đẳng ngẫu nhiên."

"Rút ra thành công, chúc mừng ngài thu hoạch được huyết mạch Đại Hoang Thanh Mãng!"

Nương theo âm thanh thông báo đổi lấy thành công, cảm giác nóng rực quen thuộc lại lần nữa bao phủ toàn thân.

Trong thoáng chốc, Đường Thiên tựa như được đưa tới vùng đất hoang vu rộng lớn, hóa thành một đầu Thanh Mãng khổng lồ vắt ngang sơn phong, thân thể khẽ động là đã có thể khiến cho đại thụ che trời ầm vang sụp đổ, vô số yêu thú chết thảm tại chỗ.

Thanh Mãng mở ra miệng lớn khẽ hút, cuồng phong đột nhiên nổi lên, toàn bộ huyết nhục của tất cả yêu thú bị nó nuốt vào trong bụng.

Một hồi lâu sau Đường Thiên mới từ khung cảnh cảnh vừa rồi chậm rãi lấy lại tinh thần.



Hắn như có điều suy nghĩ.

"Cảnh tượng vừa rồi kia. . . tựa hồ là một môn bí thuật truyền thừa."

Khi một tồn tại nào đó mạnh mẽ đến trình độ nhất định, một số bí thuật mà tồn tại đó nắm giữ có thể nương theo huyết mạch mà truyền thừa xuống tiếp.

Dù là trải qua bao nhiêu đời, loại truyền thừa này vẫn sẽ luôn tồn tại.

Nếu như huyết mạch của đời sau vô cùng tinh thuần, bí thuật truyền thừa sẽ thuận theo đó mà hiện ra, đời sau cũng vì đó mà có thể nắm giữ được bí thuật.

Năng lực vừa rồi Thanh Mãng dùng để thôn phệ huyết nhục những yêu thú kia tựa hồ chính là một loại bí thuật truyền thừa.

Nghĩ nghĩ, Đường Thiên giơ một tay lên, năm ngón khẽ co lại.

Ngay lập tức, từ giữa lòng bàn tay hắn phát ra một cỗ lực hút to lớn, sau đó nó dẫn động không khí trước mặt tạo thành một cỗ khí lưu mãnh liệt.

Lực lượng do khí lưu tạo ra vậy mà lại vượt xa Trảm Phong Kiếm Quyết đã tu luyện đến Đại thành!

"Ồ!"

Đường Thiên vội vàng thu hồi bí thuật.

Uy lực này, xa xa vượt ngoài dự liệu của hắn.

"Đây coi như là gia tăng thêm một đòn sát thủ sao?"

Đường Thiên hơi hơi cười một tiếng.

Đây là Thanh Mãng bí thuật, hoàn toàn có thể xem nó như một tấm át chủ bài.

Nhưng mà Đường Thiên lại có loại cảm giác như hắn cũng không có kế thừa được toàn bộ tinh túy của Thanh Mãng bí thuật mà chỉ có học được một ít da lông mà thôi.

"Bằng không. . . dùng đốn ngộ trong hệ thống thử xem?"

Còn thừa lại một vạn điểm tiêu phí, hắn quả quyết lựa chọn đổi.

Một lần đốn ngộ Trung cấp: một vạn điểm tiêu phí

Đốn ngộ Trung cấp: Có thể để cảnh giới của công pháp Huyền cấp trở xuống tăng lên một giai đoạn.

Sau khi đổi xong, Đường Thiên sử dụng đốn ngộ đối với Thanh Mãng bí thuật.

Thế mà, âm thanh hệ thống nhắc nhở lại vang lên lần nữa.

"Đẳng cấp của công pháp mục tiêu quá cao, không cách nào tiến hành đốn ngộ."

"Xin đổi lấy đốn ngộ cấp bậc cao hơn."

Đốn ngộ thất bại!

Dù vậy trên mặt Đường Thiên vẫn lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Chỉ là cấp bậc không đủ mà thôi, cũng không phải là không thể đốn ngộ!

Chờ khi mình có được đầy đủ điểm tiêu phí, một ngày nào đó tất sẽ làm cho Thanh Mãng bí thuật đạt tới trình độ cao nhất.

Thậm chí là sánh ngang với lão tổ Thanh Mãng cũng không phải chuyện không thể!

"Coi như không tệ."

Đường Thiên hài lòng thối lui ra khỏi giao diện hệ thống.

Sau đó, năm vòng Thiên Phú Hoàn bay lên, Đường Thiên bắt đầu mở ra trạng thái tu luyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »