Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 17: Đạo Trường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt trời lên cao.

Sau khi dùng điểm tâm xong, Đường Thiên cùng Cốc Tiểu Tuyết tiếp tục ngồi trên bàn đá cạnh cây hòe già tiến hành luận đạo giống ngày hôm qua.

Đương nhiên, tuy nói là luận đạo nhưng kỳ thật trên cơ bản là Đường Thiên đặt câu hỏi còn Cốc Tiểu Tuyết thì trả lời.

Riêng trên phương diện tu luyện, thái độ của Cốc Tiểu Tuyết vô cùng nghiêm túc, lại cẩn thận, lại tỉ mỉ.

Đường Thiên có cảm giác như trở lại những ngày tháng còn đang đi học trước kia.

Mà nhận thức của hắn đối với việc tu luyện cũng không ngừng tăng cao theo từng lời giải hoặc của Cốc Tiểu Tuyết.

Ước chừng qua hơn một canh giờ, ngọc phù truyền tin trong ngực Đường Thiên đột nhiên vang lên.

Lấy ra xem xét, là Vương An Ninh, hắn đã chuẩn bị xong tất cả các loại vật dụng cần thiết cho việc sửa sang, lúc này đang đứng chờ ở ngay bên ngoài Tử Trúc Viện.

Hai người kết thúc luận đạo, Cốc Tiểu Tuyết cầm lấy trận bài đi ra đón Vương An Ninh vào.

"Đường thiếu, hôm qua ngài nghỉ ngơi như thế nào?"

Vương An Ninh cười hỏi.

"Cũng không tệ lắm."

Đường Thiên mời hắn ngồi xuống, hỏi:

“Vật dụng đã chuẩn bị xong"?"

Vương An Ninh gật đầu, sau đó bày ra tất cả mọi thứ.

Hai đầu Huyền Linh Chi Mạch được phong ấn trong một vật có tên là Mạch thạch, tinh quang tỏa ra bốn phía, nhìn không khác gì dãy ngân hà phiên bản thu nhỏ.

Mao Vĩ Đăng làm từ lông đuôi Ngân Toa Điểu đang không ngừng tản ra khí tức tự nhiên nhàn nhạt.

Đặt nó ở bất kỳ chỗ nào cũng được, chỉ cần dùng một môn pháp thuật khống chế đơn giản là có thể điều khiển bật mở, không cần tốn năng lượng duy trì, thuận tiện vô cùng.

Còn có Tĩnh Tâm Ngọc, Tầm Đạo Thạch cùng các loại vật dụng dùng trong việc sửa sang khác.

"Được."

Đường Thiên nói ra:

"Việc sửa sang tiếp theo ta sẽ tự mình làm."

Trong đống đồ này, có một bộ phận thuộc về loại hình trận pháp, cân nhắc đến vấn đề an toàn cùng riêng tư, Đường Thiên quyết định vẫn là tự mình động thủ thì tốt hơn.

"Đương nhiên."

Vương An Ninh tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này.

Sau đó, Đường Thiên thanh toán xong tất cả sổ sách, giao dịch chính thức hoàn thành.

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống lại vang lên trong đầu, hơn mười ba ngàn vạn Linh Ngọc tiến vào trong túi, tối hôm qua còn sót lại hơn ba ngàn điểm tiêu phí cũng một lần nữa phá vạn.

Thể chất Ngũ đẳng đã ngay trong tầm tay.

Sau khi tiễn Vương An Ninh rời đi, Đường Thiên bắt tay vào việc trang trí lại gian phòng chính của mình.

Còn các vật dụng dành cho phòng của khách thì trực tiếp giao cho Cốc Tiểu Tuyết để nàng tự xử lý theo ý của mình.

Đường Thiên cũng không có niềm đam mê xem trộm người khác.

Tuy vậy, sau khi sửa sang hoàn tất hắn vẫn là tiến vào gian phòng của Cốc Tiểu Tuyết tham quan một chút.

Nhìn xem kiểu bài trí tràn ngập phong cách thiếu nữ nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã kia, Đường Thiên quả quyết từ chối việc Cốc Tiểu Tuyết đề nghị tham quan gian phòng có phong cách “đơn giản đến cực hạn” của mình.

Sau khi toàn bộ vật dụng được kích hoạt, hoàn cảnh tu luyện trong biệt viện lại lần nữa tăng lên không chỉ một cấp bậc.

Nếu như tối hôm qua tiến hành tu luyện trong loại hoàn cảnh này, chẳng cần sử dụng đến đan dược Đường Thiên cũng có thể thành công đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.

"Thế nào?"

Đường Thiên cười hỏi.

Cốc Tiểu Tuyết khen:

"Rất tuyệt!"

"So với cái tiểu động phủ kia của ta tốt hơn rất nhiều."

"Mặc dù nơi đó của ta cũng có một cái tiểu Linh mạch cùng cấp bậc, nhưng mà khí tức tự nhiên không có nồng đậm được như ở đây."

"Nếu như một mực ở lại đây tu luyện, khẳng định không mất bao lâu là ta sẽ đột phá đến Nguyên Anh kỳ."

Đường Thiên cười cười, nói:



"Vậy ngươi cứ ở lại đi."

"Thời gian tiếp theo đoán chừng ta sẽ không có việc gì cần phải ra ngoài. Nếu không quá cần thiết ta vẫn muốn ở yên trong nhà hơn."

"Ngươi cứ việc ở đây chuyên tâm mà tu luyện."

Cốc Tiểu Tuyết hơi sững sờ, hỏi:

"Đường thiếu, ngươi không đến Đạo trường sao?"

Đường Thiên ngạc nhiên:

"Đạo trường là cái gì?"

Cốc Tiểu Tuyết giải thích nói:

"Đó là nơi chuyên môn dùng cho việc tu luyện của đệ tử trong khu vực nửa trên Thanh Nhạc môn.

"Trên Đạo trường, có đủ loại trận pháp phụ trợ tu luyện do các Trưởng lão trong tông môn bố trí."

"Trừ cái đó ra, ở đó còn xây dựng một số tĩnh thất tu luyện đặc thù, hiệu quả mang lại càng cao hơn."

"Mặc dù khí tức tự nhiên trong Tử Trúc Viện vô cùng nồng đậm, nhưng nếu ngươi muốn nhanh chóng tăng cao tu vi thì Đạo trường vẫn là lựa chọn tốt hơn."

Đường Thiên im lặng.

Hắn biết khu vực nửa trên Thanh Nhạc môn có các loại phòng tu luyện đặc thù, nhưng không nghĩ tới lại tồn tại dưới loại hình thức này.

Nghe cách Cốc Tiểu Tuyết nói, chỗ đó khẳng định là nơi có nhiều đệ tử trong tông môn tụ tập nhất, không cần thêm hai chữ một trong.

Nhưng Đường Thiên lại không quá thích những nơi như vậy.

Nghĩ nghĩ, Đường Thiên nói ra:

"Tạm thời vẫn là chưa cần đi."

"Thực lực của ta vẫn còn thấp, hoàn cảnh tu luyện trong Tử Trúc Viện hiện tại đã đầy đủ đáp ứng việc tu luyện của ta, chờ sau này lại nói đi."

Cốc Tiểu Tuyết có chút không rõ được ý nghĩ của Đường Thiên, nhưng mà đến cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

"Cũng đúng, đối với Luyện Khí kỳ, chỗ đó cùng Tử Trúc Viện quả thật không khác nhau quá lớn."

"Mà lại các tĩnh thất tu luyện có hiệu quả cao trong Đạo trường đều cần phải trả Linh Ngọc mới có thể sử dụng, quả thật rất hố."

Cốc Tiểu Tuyết nói.

Thế mà khi nghe được lời này, lỗ tai Đường Thiên lập tức khẽ động.

"Phải bỏ tiền?"

Cốc Tiểu Tuyết gật đầu:

"Đúng vậy, chỉ là tĩnh thất tu luyện Sơ cấp mỗi ngày đã phải trả hơn mấy trăm Linh Ngọc."

"Lại thêm một số trận pháp phụ trợ khác, chí ít cũng phải mất mấy ngàn."

"Cấp bậc càng cao thì tiền phí cũng càng cao."

"Ta cũng là phải đợi đến khi sắp đột phá mới chọn đi tĩnh thất tu luyện cấp bậc cao."

"Không đi cũng được, miễn cho việc tiêu tiền uổng phí."

Đường Thiên sửng sốt mất nửa ngày, tông môn này sao lại trông như cái thành thị trong thế tục vậy chứ? Đi đến đâu cũng thấy phải tốn tiền!

Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng, nếu mọi thứ đều là cung cấp miễn phí, vậy một cái tông môn lớn như này lấy cái gì ra để duy trì vận chuyển thông thường đây?

Phải trả tiền mới xem như tương đối bình thường.

Nghĩ miên man một lát, bỗng nhiên Đường Thiên lớn tiếng nói:

"Đi!"

"Có được nơi tốt như vậy, cớ sao lại không đi?"

"Người tu đạo chúng ta cần phải nỗ lực đi truy tìm tài nguyên tu luyện tốt nhất, chỉ như vậy mới có thể đạt tới đỉnh phong cao hơn!"

Đường Thiên đàng hoàng dõng dạc cất tiếng.

Mà Cốc Tiểu Tuyết đứng bên cạnh thì trực tiếp mộng.

Đây là thế nào?

Mới vừa rồi là ai nói không đi?



Nàng nói sao?

A đúng, là nàng nói.

Cơ mà người nói trước nhất cũng không phải là nàng đó a?

Ngay lúc này Cốc Tiểu Tuyết cảm thấy đầu của mình có chút theo không kịp được ý nghĩ của Đường Thiên.

Dù lật sách cũng không có lật nhanh đến như vậy!

"Khụ khụ."

Đường Thiên ho khan hai tiếng, nói:

"Không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt kia."

"Đạo trường có xa không?"

Cốc Tiểu Tuyết vừa gãi đầu vừa nói:

"Không xa, ở ngay trên Chủ phong, chẳng mất bao lâu là tới được."

Đường Thiên vung tay lên:

"Vậy thì đi thôi!"

"Thời gian không đợi người, ngươi tu luyện ít một phút đồng hồ là người khác sẽ tiến bộ nhiều hơn ngươi một ít."

"Đi đi đi!"

Nói xong, hắn trực tiếp đi nhanh ra bên ngoài.

Nhìn xem bộ dạng hấp tấp của Đường Thiên, trong đầu Cốc Tiểu Tuyết bỗng nhiên lóe lên một tia hiểu ra.

Tựa hồ, chỉ có khi nói về chuyện tiêu tiền thì hắn mới có loại biểu hiện như vậy. . .

Thật đúng là một vị thiếu gia lắm tiền kỳ quái.

Lắc đầu, Cốc Tiểu Tuyết động thân bước theo sau.

Sau đó, hai thân ảnh một lớn một nhỏ theo nhau rời khỏi Tử Trúc Lâm.

. . .

Ngay khi bọn họ rời đi không lâu, có mấy tên đệ tử Thanh Nhạc môn trẻ tuổi đi tới bên ngoài Tử Trúc Lâm.

"Ngươi không nhìn lầm chứ? Thật sự có người mua lại nơi này?"

Một tên đệ tử nữ cất tiếng hỏi.

"Đương nhiên là không nhìn lầm."

"Những chỗ như thế này ta vẫn luôn nhìn chằm chằm, dù bất kỳ gió thổi có lay nào cũng không thể thoát được đôi mắt của ta."

Một tên đệ tử thanh niên khác đáp lời.

Đệ tử nữ ồ một tiếng rồi đưa mắt nhìn quanh rừng trúc, khắp mặt là vẻ hiếu kỳ.

Đệ tử thanh niên cười nói:

"Đừng nhìn nữa, người mua lại Tử Trúc Viện chính là một tên thiếu gia nhà giàu cực kỳ trẻ tuổi, mà lại bên cạnh hắn chỉ có một gã hộ vệ mà thôi."

"Hắn là gương mặt mới, khẳng định vừa tới Thanh Nhạc môn không lâu, ngươi có cơ hội rất lớn dán lên người của hắn."

"Cũng đừng nói ta không chăm sóc ngươi nha ~ "

Đệ tử nữ lườm hắn một cái, tựa hồ là tức giận vì cách nói quá sỗ sàng của hắn.

Nhìn xem nụ cười ẩn chứa hàm ý của thanh niên, nàng lấy ra một bình đan dược không biết tên đưa cho hắn.

"Không được để người khác biết chuyện này."

Thanh niên nhận lấy đan dược cười nói:

"Ta sẽ tận lực."

"Nhưng ngươi cũng phải nắm chặt thời gian, loại tin tức này khẳng định là không giấu diếm được bao lâu."

Sau đó hắn lập tức quay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình đệ tử nữ kia đứng ở trước lối vào Tử Trúc Lâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nếu như Đường Thiên có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra.

Nàng, chính là bạn tốt của Lâm Nguyệt, Phương Phỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »