Ăn cơm tối xong, sắc trời cũng đã dần đen lại.
Vương An Ninh thông qua ngọc giản truyền lời cho Đường Thiên, do số lượng vật dụng cần mua tương đối nhiều nên nhanh nhất cũng phải đến buổi sáng ngày mai mới có thể đến.
Sau khi biết được, Đường Thiên lại không tiếp tục chờ đợi mà tiến về gian phòng của mình.
Cốc Tiểu Tuyết cũng ở lại biệt viện, nàng chọn gian phòng phía bên phải cạnh gian phòng chính.
Đi vào tĩnh thất tu luyện, Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, nơi này quả nhiên rất yên tĩnh, vô cùng phù hợp cho việc tu luyện thường ngày.
Khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định.
Sau đó, Đường Thiên mở ra hệ thống Vô Hạn Tiêu Phí.
Nhờ vào số tiền mua nhà hôm nay, điểm tiêu phí của hắn đã trực tiếp phá vạn, đạt tới hơn một vạn ba ngàn điểm.
Đã có thể đổi lấy vật phẩm đẳng cấp cao hơn.
Nghĩ nghĩ, Đường Thiên lựa chọn đổi lấy thiên phú.
Thiên phú Năm vòng: Một vạn điểm tiêu phí.
Sau khi đổi lấy thành công, cảm giác toàn thân sảng khoái quen thuộc lần nữa truyền đến.
Chờ đến khi loại cảm giác này biến mất, Đường Thiên lập tức bắt đầu tu luyện.
Theo việc vận chuyển công pháp, năm vòng sáng màu trắng chậm rãi dâng lên xung quanh thân thể, Thiên Phú Hoàn tỏa ra quang mang sáng tối chập chờn cộng minh với thiên địa.
Ngay sau đó, lượng lớn linh khí từ bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ tiến vào trong thân thể Đường Thiên.
Mà số lượng cùng chất lượng Linh khí hiện tại so với lúc hắn tu luyện đêm qua phải cao hơn đến mấy chục lần!
Ngoại trừ do thiên phú tăng lên, còn do bản thân nơi này có được nồng độ Linh khí rất cao, cả hai cộng lại nên đã tạo ra sự chênh lệch lớn đến như vậy.
Thiên phú cùng hoàn cảnh tu luyện, đối với tu luyện giả mà nói quả thật là thiếu một thứ cũng không được.
Tu luyện trong loại điều kiện này, hiệu suất phải nói là cực kỳ khủng bố.
Đường Thiên có thể cảm giác được một cách rõ ràng tu vi của bản thân mình đang nhanh chóng tăng lên, cơ hồ là đạt đến tình trạng mắt trần có thể nhìn thấy được.
Hắn tĩnh tâm ngưng thần, chuyên chú tu luyện.
Mấy canh giờ trôi qua, tu vi Luyện Khí tầng ba đã có sự tăng trưởng hết sức rõ ràng, nhưng vào lúc này Đường Thiên lại đột nhiên mở mắt.
"Vẫn chưa đủ nhanh."
"Dựa theo loại tốc độ này, buổi tối hôm nay khẳng định là không có cách nào đột phá đến Luyện Khí tầng bốn."
Gương mặt hắn hiện lên vẻ không hài lòng.
Cái bộ dạng này nếu là bị tu luyện giả khác nhìn thấy, hắn khẳng định sẽ bị bắt lại hành hung một trận.
Mới một buổi tối đã muốn đột phá tiểu cảnh giới?
Dù là Luyện Khí sơ kỳ cần linh lực không nhiều, nhưng khẩu vị này của ngươi cũng không khỏi qua lớn đi!
Nhưng Đường Thiên không nghĩ như vậy, đặc biệt là sau khi kiến thức được cấp bậc thiên tài như Côc Tiểu Tuyết kia hắn lại càng có thêm một loại cảm giác cấp bách.
Hắn đã rớt lại phía sau rất xa, nếu hiện tại còn không chịu cố gắng, chênh lệch sẽ chỉ càng ngày càng lớn.
"Đã phương diện thiên phú không có cách nào giải quyết được trong thời gian ngắn vậy cũng chỉ có thể dựa vào cách khác tăng lên tốc độ."
Sau một phen suy tư, cuối cùng Đường Thiên lôi ra một đống bình sứ nhỏ từ trong nhẫn trữ vật.
Luyện Khí Đan Thượng phẩm, Thối Thể Đan Thượng phẩm, Thối Khí Đan Thượng phẩm.
Đây là những thứ mà hắn mua về từ Kim Ngọc Đường, đều là đan dược thích hợp cho Luyện Khí kỳ tu luyện.
"Không dùng thì phí."
"Để xem các ngươi có xứng với giá tiền kia hay không."
Đường Thiên mở nắp bình Luyện Khí Đan Thượng phẩm rồi đổ ra một viên đan dược màu trắng.
Mùi hương nồng đậm nhất thời xông thẳng vào trong mũi, so với Dưỡng Nguyên Đan không biết là dễ chịu hơn gấp bao nhiêu lần.
Hắn quả quyết nuốt xuống.
Trong nháy mắt, trong bụng Đường Thiên xuất hiện lượng lớn Linh lức trào lên mãnh liệt như phong bạo.
Linh lực phong bạo cũng không mang theo lực phá hoại mà là cấp tốc tản ra dọc theo các đường kinh mạch.
Đường Thiên có cảm giác như toàn bộ thân thể mình đang phát nhiệt, lực lượng của đan dược chỉ trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi đã bao phủ khắp người hắn.
Sau một lát, tất cả linh lực tụ lại trong đan điền, tu vi cũng theo đó mà trực tiếp tăng lên một đoạn nhỏ.
"Quả nhiên không tệ!"
Đường Thiên thấy rất ngạc nhiên, loại hiệu quả này so với Dưỡng Nguyên Đan quả thật là không cùng một loại đẳng cấp.
Trong đan dược ẩn chứa Linh lực cực kỳ tinh thuần, ngay cả luyện hóa cũng không cần, có thể trực tiếp thu nhập đan điền, tăng cường tự thân thực lực.
Một trăm Linh Ngọc một bình, một bình có mười viên, thật không lỗ.
"Lại đến!"
Đường Thiên lại đổ ra thêm một viên Luyện Khí Đan rồi nuốt xuống, vận chuyển công pháp bắt đầu tu luyện.
Không mất thời gian bao lâu, một bình Luyện Khí Đan đã tiêu hao hết.
Mà tu vi của Đường Thiên cũng tiến thẳng tới Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá.
Nhưng lúc này hắn không lựa chọn vội vàng đột phá mà thay vào đó là lấy ra Thối Thể Đan cùng Thối Khí Đan rồi lần lượt sử dụng.
Chỉ có linh lực mà không có cơ sở vững chắc là không thể được.
Thối Thể Đan có tác dụng tăng cường tố chất thân thể, giúp tu luyện giả miễn đi quá trình rèn luyện.
Mà Thối Khí Đan thì lại có thể hỗ trợ đề cao phẩm chất linh lực.
Với số lượng linh lực ngang nhau, ai có phẩm chất cao hơn tự nhiên người đó cũng sẽ càng mạnh hơn.
Đường Thiên liên tục ăn vào từng viên từng viên một, tận khả năng đề cao thực lực tổng hợp của mình lên tới hạn mức cao nhất.
Chờ đến khi cảm thấy đã đạt tới cực hạn, hắn mở ra bình Luyện Khí Đan thứ hai.
Chỉ vẻn vẹn một viên đã nhẹ nhàng để cho hắn phá vỡ ràng buộc Luyện Khí tầng ba, thành công xông lên Luyện Khí tầng bốn.
"Hô ~ "
Đường Thiên thở ra một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng đột phá.
Hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận đệ tử Tạp dịch, chân chính trở thành một tên đệ tử Ngoại môn của Thanh Nhạc môn.
"Có thời gian vẫn là đi đề thăng một cái đi."
"Dùng tiền mua thân phận so với dựa vào thực lực đường đường chính chính đạt được thân phận, vẫn là có chút khác biệt."
"Thân phận càng nhiều càng tốt."
Đường Thiên nghĩ như vậy.
Tu luyện không thời gian, lúc này đêm đã khuya.
Đường Thiên đứng dậy rời khỏi tĩnh thất tu luyện, trở về phòng ngủ của mình.
Nằm trên giường lớn mềm mại, Đường Thiên cũng không cảm thấy buồn ngủ mấy.
Tu luyện giả Luyện Khí kỳ, dù cho không ngủ cả một tháng cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà Đường Thiên lại cho rằng, sinh hoạt không thể quá mức đơn điệu.
Nếu là trong tình huống điều kiện cho phép, trộm lười biếng hưởng thụ một chút cũng là một loại niềm vui thú.
Mỗi ngày chỉ biết bế quan, cơm không ăn, ngủ cũng không ngủ, cuộc sống như vậy thật quá mức vô vị.
Cùng với đủ loại suy nghĩ lộn xộn, Đường Thiên dần dần thϊếp đi.
Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Đường Thiên bị đánh thức bởi tiếng kêu của các loại chim thú truyền đến từ trong rừng núi.
Nằm lười trên giường thêm một lúc, sau đó hắn rời giường đi rửa mặt, thay quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài.
Không khí trong lành của ngày mới đột nhiên ùa tới trước mặt khiến cho người ta không khỏi sảng khoái tinh thần.
Đi ra sân trước, Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào Cốc Tiểu Tuyết đã chuẩn bị xong điểm tâm sáng, đang yên lặng ngồi trên bàn đá chờ đợi mình.
"Ngươi dậy rồi."
"Qua đây ăn điểm tâm đi!"
Cốc Tiểu Tuyết vừa cười vừa nói.
Đường Thiên cũng cười đáp rồi tiến đến ngồi xuống, lại cất tiếng hỏi:
"Không phải ngươi nói là không cần ăn cơm sao?"
Cốc Tiểu Tuyết chuẩn bị bát đũa cho hắn rồi đáp:
“Ngươi từng nói, ăn cơm là một trong những chuyện tốt đẹp nhất trong đời."
"Nếu là tùy tiện từ bỏ, rất không có lời."
Đường Thiên mỉm cười, nha đầu này thật đúng là vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Kỳ thật hôm qua cũng chỉ là hắn ý tưởng đột phát mà thôi, thế mà nàng lại tin là thật.
Trên bàn vẫn là cháo trắng cùng mấy món ăn đơn giản, Đường Thiên gắp lên nếm thử, mùi vị rất không tệ.
"Loại chuyện nấu cơm này, trong quy tắc của hộ vệ hẳn là không có chứ?"
Đường Thiên trêu đùa.
Khuôn mặt Cốc Tiểu Tuyết đỏ lên, trước đó nàng cho rằng chỉ cần học thuộc quy tắc của hộ vệ là được rồi.
Kết quả căn cứ vào những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nội dung trong cái thứ đồ kia một điều cũng không dùng được.
Đường Thiên lắc đầu, than nhẹ nói:
"Kỳ thật chúng ta chỉ là quan hệ thuê mướn."
"Ngươi không cần thiết đối với ta tốt như vậy."
Cốc Tiểu Tuyết gắp thức ăn vào trong bát, nhỏ giọng nói lầm bầm:
"Người nào đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với người đó."
"Cái gì?"
Đường Thiên nghe không rõ nàng nói gì.
Cốc Tiểu Tuyết cũng không nhắc lại lời vừa rồi mà là ra hiệu Đường Thiên tranh thủ thời gian ăn cơm, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.
Gió xuân thổi qua.
Không biết từ lúc nào, những chồi non trên cây hòe già kia đã bắt đầu nở rộ khoe sắc.