Đàm luận giảng đạo kéo dài thời gian rất lâu.
Mà giữa lúc này, Đường Thiên có cảm giác linh hồn của mình đã đạt được thăng hoa, lần đầu tiên hắn có sự nhận thức rõ ràng đối với con đường tu luyện.
Cứ việc hắn nắm giữ song hệ thống, lộ trình của hắn là con đường tắt mà người khác không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng dù như vậy, loại nhận thức này cũng là cực kỳ đáng quý.
Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, Đường Thiên đã mơ hồ có được ý tưởng về con đường tu luyện tương lai của mình.
"Những kiến thức này là ai dạy cho ngươi?"
Đường Thiên hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết ngại ngùng cười một tiếng:
"Một bộ phận là Trưởng lão bá bá dạy, còn lại là do chính ta tự mình lĩnh ngộ được."
Trong lòng Đường Thiên âm thầm kinh thán.
Loại thiên tư này đã không thể dùng thiên phú để hình dung.
Nàng tựa như là con cưng của mảnh thiên địa này, ở phương diện tu luyện được trời cao chiếu cố.
Nghĩ tới đây, Đường Thiên lại càng tỏ ra khó hiểu, một thiên tài ưu tú lại thuần khiết như vậy, vì sao lại có thể tùy ý bị sắp xếp trở thành hộ vệ của mình chứ?
Thậm chí nàng còn phải vì Linh Ngọc mà phát sầu.
"Cuộc sống của ngươi trong tông môn…như thế nào?"
Đường Thiên vẫn là không nhịn được đặt câu hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết hồi đáp:
"Rất tốt nha."
"Sau khi được Trưởng lão bá bá mang về tông môn, ta vẫn luôn sinh hoạt ở trên Chủ phong, các vị sư huynh sư tỷ cũng quan tâm chăm sóc ta rất nhiều."
"Về sau Trưởng lão bế quan, dưới sự sắp xếp của hắn ta lựa chọn một tòa động phủ, ngày thường cũng chẳng mấy khi đi ra ngoài, trên cơ bản vẫn luôn chuyên tâm tu luyện."
"Hiện tại sắp đột phá Nguyên Anh, nhưng là ta không mua nổi Nguyên Anh đan, sau khi được sư tỷ đề cử thì ta tìm đến Trọng Dương Trưởng lão, lựa chọn trở thành hộ vệ."
"Sau đó. . . là gặp được ngươi á."
Nghe qua có vẻ như cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Đường Thiên lại cứ cảm thấy, trong này có tồn tại chuyện gì đó mờ ám.
Thế mà nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng mò ra được chút đầu mối nào.
Có khi nào là do mình cả nghĩ quá rồi không?!.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thái dương đã khuất sau dãy núi đằng xa, không gian xung quanh cũng dần bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Rất tráng lệ.
"Hẳn cũng sắp đến giờ cơm rồi."
Đường Thiên sờ lên cái cằm:
"Hình như hôm qua ta còn chưa ăn cơm đâu."
"Cũng đã sắp hai ngày, sao lại chẳng có chút cảm giác đói bụng nào nhỉ?!."
Cốc Tiểu Tuyết cười nói:
"Chúng ta là tu luyện giả, đương nhiên sẽ không cảm thấy đói bụng rồi."
"Không cần ăn cơm."
Đường Thiên lắc đầu:
"Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa."
"Ăn uống là một trong những chuyện tốt đẹp nhất của đời người, nếu là bỏ qua việc này sẽ chẳng còn gì là thú vị nữa."
Hắn đứng dậy:
"Vừa hay nơi này có đủ dụng cụ nấu ăn."
"Đi, để ta chuẩn bị một bàn ăn thật ngon cho hai ta."
Sau đó, hắn dẫn theo Cốc Tiểu Tuyết đi tới nhà bếp.
Mặc dù đã lâu không có người ở lại, nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ vô cùng, có thể nói là không nhuốm bụi trần.
Đây chính là công lao của khí tức tự nhiên.
Vừa vặn, bớt được việc phải dọn dẹp lại một phen.
"Để ta xem có nguyên liệu gì dùng được."
Đường Thiên đưa thần hồn thăm dò vào nhẫn trữ vật bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Chuyến đi Kim Ngọc Đường hôm qua, hắn mua một đống lớn tài nguyên bình thường, trong đó bao gồm các thứ như linh mễ, một ít linh thảo có thể ăn được, thịt yêu thú,…
Những thứ này chẳng khác gì các loại nguyên liệu nấu ăn bình thường, rất phù hợp để nấu mấy món ăn đơn giản.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bản thân hắn chẳng biết nấu mấy món phức tạp.
"Nấu một nồi cháo, lại làm khoai tây xào chua cay, ớt xanh xào thịt, cuối cùng thêm một đĩa cải xanh trộn dấm tỏi, thế nào?"
Không mất bao lâu Đường Thiên đã lên xong thực đơn cho bữa tối.
Cốc Tiểu Tuyết hì hì cười một tiếng:
"Nghe tên giống mấy món ăn thường ngày nấu ở nhà."
Đường Thiên nhếch miệng:
"Món thường ngày ăn lại càng ngon chứ sao."
Hắn là tuyệt sẽ không thừa nhận tài nấu ăn của mình không được.
Rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, củi gỗ cũng đã được đặt vào trong lò đất.
"Không cần linh hỏa sao?"
Cốc Tiểu Tuyết hỏi.
"Dùng củi nấu cơm lại càng ngon hơn."
Đường Thiên kiên trì với ý kiến của mình.
Sau đó, Cốc Tiểu Tuyết ngồi chồm hổm dưới đất bắt đầu nhóm lửa, mà Đường Thiên thì bắt tay vào việc sơ chế nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Khung cảnh này nếu là bị tu luyện giả khác trông thấy được tuyệt đối sẽ hô to thần kỳ.
Nào có tu luyện giả nào vẫn còn tự thân đi nấu cơm như thế?
Nhưng Đường Thiên lại rất hưởng thụ loại việc làm này, thanh âm nấu nướng trong chảo dầu nghe cực kỳ êm tai.
Song, sau khi một đĩa khoai tây sợi đen sì ra khỏi nồi, vị trí của Đường Thiên và Cốc Tiểu Tuyết đã phát sinh sự biến hóa.
Đường Thiên nhóm lửa, Cốc Tiểu Tuyết nấu ăn.
Không mất quá nhiều thời gian, ba món ăn đơn giản đã được bày ra bàn.
Hai người ngồi vây quanh trên bàn đá cạnh giếng cổ, vậy mà thật sự có loại cảm giác gia đình ấm cúng.
"Tay nghề của ngươi không tệ lắm."
Sau khi Đường Thiên nếm thử đồ ăn không khỏi lên tiếng tán dương.
Có lẽ là bởi vì nguyên liệu nấu ăn có chất lượng cao hơn nên mùi vị của đồ ăn cũng ngon hơn rất nhiều so với kiếp trước.
"Nào có."
Cốc Tiểu Tuyết cười nói:
"Chỉ đơn giản là nấu chín nguyên liệu mà thôi, hồi nhỏ ta vẫn thường làm như vậy khi ở nhà."
Đang khi nói, trong đôi mắt nàng hiện ra vẻ hồi tưởng:
"Trước kia khi còn ở nhà, hàng ngày cha mẹ ra ngoài làm việc, còn ta thì phụ trách lo việc giặt quần áo nấu cơm, quét dọn vệ sinh, cho gà cho vịt ăn."
"Đệ đệ tuổi nhỏ lại rất nghịch ngợm, hay làm hỏng đồ dùng trong nhà, ta phải thường xuyên đi theo phía sau giúp hắn dọn dẹp."
"Có đôi lúc không dọn kịp, khi cha mẹ về đến nhà ta lại nói là do mình làm hỏng, tránh cho hắn bị hai người mắng.
"Thoáng cái đã trôi qua nhiều năm như vậy, có đôi lúc vẫn rất hoài niệm những ngày tháng trước kia."
Đường Thiên im lặng nói:
"Loại cuộc sống đó, có gì đáng để lưu luyến?"
Cốc Tiểu Tuyết cắn một miếng đồ ăn rồi nói:
"Dù có thế nào đi chăng nữa đó cũng là nhà của ta."
"Việc ta thích nhất là ôm lấy đệ đệ ngồi trên chuồng gà ngắm mặt trời lặn."
"Ánh mặt trời vàng chói vẩy lên người rất ấm áp, rất thoải mái."
"Nhưng cũng là bởi vì rất thoải mái nên có nhiều lần ta không chú ý đến thời gian, kết quả bị cha mẹ tóm lại cho một trận no đòn, hắc hắc."
Đường Thiên dừng một chút, không nói gì.
Hoàn cảnh sinh hoạt của mỗi người đều khác nhau, hắn không thể dùng nhận thức của bản thân mình đi đánh giá cuộc sống trước kia của Cốc Tiểu Tuyết, đó là một loại hành vi rất hẹp hòi.
Hiện tại hắn xem như cũng đã hiểu được vì sao Cốc Tiểu Tuyết lại hiểu chuyện như vậy, biết chủ động làm việc nhà, lại biết thổi lửa nấu cơm.
Đây là thói quen đã thành từ khi còn bé.
"Vậy tại sao ngươi. . . lại chọn rời nhà gia nhập Thanh Nhạc Môn?"
Đường Thiên hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết có chút ngượng ngùng đáp:
"Không phải bản thân ta muốn rời đi."
"Ngày ấy, ta gặp Trưởng lão bá bá, hắn nói ta rất thích hợp tu luyện, sau đó thì cùng cha mẹ ta thương lượng một lúc."
"Sau cùng, cha mẹ nhận một bình Tiêu Tai Hoàn, còn ta thì theo Trưởng lão bá bá cùng rời đi."
Đường Thiên tâm lý máy động.
Tiêu Tai Hoàn, đó là đan dược ngay cả Nhất đẳng Hạ phẩm cũng không được tính, đối với phàm nhân có tác dụng tiêu trừ ốm đau.
Giá trị không tới nửa viên Linh Ngọc.
Chỉ bằng chút đồ này đã bán con gái của mình đi.
Thật sự là. . .
"Ngươi lúc đó. . . có đau lòng không?"
Đường Thiên nhẹ giọng hỏi.
Cốc Tiểu Tuyết nghĩ một hồi, sau đó nhoẻn miệng cười:
"Dù sao lúc đó cha mẹ đã rất vui."
"Chỉ cần bọn họ vui vẻ thì ta cũng vui vẻ."
Sau khi nói xong, nàng gắp thêm chút đồ ăn đưa lên miệng, lại nhẹ nhàng nhấp thêm ngụm cháo loãng.
Đường Thiên không tiếp tục nói thêm về đề tài này nữa.
Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, không phải tuổi thơ của ai cũng sẽ đẹp đẽ như trong tưởng tượng được.
Nhưng mỗi người lại có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình.
Hắn thấy, cuộc sống ngày bé của Cốc Tiểu Tuyết rất cực khổ, thậm chí còn bị cha mẹ bán mất chỉ với một bình Tiêu Tai Hoàn.
Nhưng Cốc Tiểu Tuyết lại không nghĩ như vậy.
Hoặc là nói, trong trí nhớ của nàng chỉ lưu lại mỗi những thứ đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian đó mà thôi.
Cần gì phải đi phá hư?
Đây là hạnh phúc mà nàng lựa chọn.