- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
- Chương 12: Tử Trúc Viện
Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
Chương 12: Tử Trúc Viện
"Sau khi trở thành đệ tử Nội môn hoặc đệ tử Hạch tâm là có tư cách ở chỗ này thu hoạch được một tòa động phủ chuyên thuộc về riêng mình."
Cốc Tiểu Tuyết nói ra.
Đường Thiên gật đầu, sau đó dẫn theo nàng cất bước tiến vào trong.
Người ở bên trong cũng không phải là rất nhiều, đại bộ phận đều là đi một mình, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ vội vàng, hoàn toàn khác biệt so với cảnh tượng náo nhiệt của khu vực nửa dưới.
Nhưng cũng có trường cá biệt tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, Đường Thiên còn trông thấy mấy tên đệ tử Danh dự khác, trên tay bọn họ không phải cầm lấy quạt giấy cũng là cầm lấy một loại nhạc cụ nào đó, cả đám đứng cùng nhau cười nói vui vẻ.
Khi hắn từ ngoài tiến vào, có vài người đưa mắt nhìn thoáng qua.
Đường Thiên cũng không để ý, trực tiếp tìm tới người phụ trách trong Phúc Địa Các.
"Xin chào đạo hữu."
Người phụ trách cũng là một tên tu sĩ trẻ tuổi, sau khi nhìn thấy trang phục trên người Đường Thiên hắn lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười tràn đầy sự nhiệt tình.
"Tại hạ Vương An Ninh, không biết đạo hữu cần hỗ trợ chuyện gì?"
Giọng điệu của Vương An Ninh cực kỳ khách khí.
Đường Thiên nói ra:
"Ta vừa mới trở thành đệ tử Danh dự, nghe nói từ chỗ này có thể thu được một động phủ thuộc về riêng mình?"
Vương An Ninh gật đầu:
"Đúng là như vậy."
"Tất cả động phủ trong khu vực nửa trên của Thanh Nhạc Môn đều do Phúc Địa Các chúng ta phụ trách."
"Đạo hữu cần loại hình nào?"
Đường Thiên thoáng nghĩ rồi nói:
"Xem trước một chút đi."
Hắn còn chưa hiểu rõ lắm tình hình cụ thể ở nơi này.
"Được rồi!"
"Xin mời hai vị đi theo ta."
Vương An Ninh dẫn hai người Đường Thiên tiến vào phòng tiếp khách, sau đó lấy ra một ngọc giản màu trắng đưa cho Đường Thiên.
"Trong này có chứa một số thông tin cơ bản của động phủ, ngài đưa thần hồn tiến vào là có thể xem được."
Vương An Ninh nói.
Đường Thiên tiếp nhận ngọc giản rồi đưa thần hồn tiến vào trong đó.
Nhất thời có vô số tin tức hiện ra ở trước mặt của hắn.
Thanh U Cốc: Nằm ở cánh bắc Thanh Nhạc Môn, hoàn cảnh tự nhiên vô cùng tốt, có tổng cộng một trăm hai mươi ba tòa động phủ, tiền thuê mỗi năm là mười vạn Linh Ngọc.
Kim Quang Nhai: Nằm ở phía đông nam Thanh Nhạc môn, có thể hưởng ánh nắng sớm chiếu rọi, có tổng cộng ba trăm bốn mươi bốn tòa động phủ, tiền thuê mỗi năm là mười ba vạn Linh Ngọc.
Dưỡng Sinh Đàm: . . .
Nhìn hết một lượt, Đường Thiên đã hiểu rõ đại khái tình hình động phủ của Thanh Nhạc Môn.
Lấy Chủ phong làm trung tâm, trong phạm vi nghìn dặm đều có xây dựng các loại động phủ khác nhau, phân biệt chia thành hơn trăm loại khu vực lớn nhỏ.
Mà hoàn cảnh của mỗi khu vực đều có điểm đặc sắc riêng, cũng bởi vậy mà hình thành sự chênh lệch về giá cả.
Rẻ nhất là mỗi năm ba bốn vạn, mà có những nơi đắt nhất giá tiền lên tới hơn trăm vạn.
Những nơi đắt nhất kia trên cơ bản đều dựa gần vào Chủ phong, hoàn cảnh tu luyện, điều kiện chỗ ở của những nơi đó đều vô cùng xuất sắc.
Nhưng sau khi xem xong, Đường Thiên phát hiện một vấn đề nhỏ.
Số lượng động phủ trong tất cả khu vực đều không chỉ có một tòa, ít thì có mười mấy, nhiều thì vài trăm, thậm chí có nơi đạt đến hơn ngàn tòa.
So với việc ở xung quanh có đầy hàng xóm, Đường Thiên vẫn tương đối thích việc sống một mình hơn.
Thu hồi thần hồn, Đường Thiên nhìn về Vương An Ninh hỏi:
"Còn có nơi nào khác không?"
Vương An Ninh ngẩn người, hỏi ngược lại:
"Trong này không có động phủ để cho ngài hài lòng sao?"
"Hay là ngài có yêu cầu đặc biệt nào?"
Đường Thiên gật đầu nói:
"Ta thuộc kiểu không thích bị người khác quấy rầy, cho nên muốn tìm nơi nào yên tĩnh một chút."
Vương An Ninh hỏi:
"Động phủ độc cư?"
"Có là có, nhưng mà giá cả của động phủ độc cư đại đa phần đều rất đắt, mà lại hoàn cảnh tu luyện ở đó không nhất định sẽ tốt hơn những chỗ bình thường kia."
Đường Thiên khoát tay áo:
"Giá cả không thành vấn đề."
"Ngươi có thể giúp ta tìm một tòa có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất trong những động phủ độc cư không?"
"Đắt nhất."
Hai chữ sau cùng này nhất thời khiến cho ánh mắt Vương An Ninh sáng rực lên, trên mặt hiện đầy vui vẻ.
"Đương nhiên có thể, đây vốn là chức trách của ta."
"Bây giờ ta lập tức lấy cho ngài một bản danh sách động phủ khác."
Nói xong, Vương An Ninh vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách.
Chờ sau khi hắn đi, Cốc Tiểu Tuyết bỗng nhiên tiến đến trước mặt Đường Thiên, giọng nói đầy kinh ngạc hỏi:
"Nhận động phủ cũng phải trả tiền sao?"
Đường Thiên cũng là ngạc nhiên:
"Chẳng lẽ có chỗ không cần trả tiền sao?"
"Động phủ của ngươi không cần?"
Cốc Tiểu Tuyết nháy nháy mắt:
"Đúng vậy."
"Sau khi trở thành đệ tử Hạch tâm là có thể tự mình lựa chọn một động phủ để ở, mỗi mười năm lại có thể thay đổi một lần, tất cả đều miễn phí."
"Đệ tử Nội môn hình như cũng giống như vậy, chỉ là cấp bậc động phủ kém hơn một chút so với đệ tử Hạch tâm mà thôi."
Đường Thiên há to miệng, á khẩu không trả lời được.
Còn tưởng thân phận đệ tử Danh dự Cao cấp cũng giống với đệ tử Hạch tâm, nào ngờ vẫn là có chỗ khác nhau.
Tìm động phủ còn cần trả Linh Ngọc ngoài định mức làm phí tổn.
Động phủ là như thế, vậy đoán chừng ở một số phương diện khác cũng sẽ phát sinh tình huống tương tự, dù sao sẽ không thiếu chỗ phải cần dùng đến tiền.
Nghĩ tới đây, Đường Thiên không khỏi lộ ra nụ cười.
May mà bản thân mình không phải đệ tử Hạch tâm, nếu không ngay cả cơ hội tiêu tiền cũng không có.
Mà như vậy phải tổn thất bao nhiêu điểm tiêu phí cơ chứ?
"Phân biệt đối xử quá rõ ràng, ta cảm thấy trong việc này tông môn xử lý rất không thỏa đáng."
Cốc Tiểu Tuyết lên tiếng bênh vực Đường Thiên.
Thế mà bộ dáng Đường Thiên lại tràn đầy vui vẻ, vừa cười vừa nói:
"Không, ta cảm thấy tông môn làm cực kỳ tốt."
"Ta lại thích loại chính sách rất có nhân tính hóa này."
Nghe vậy, Cốc Tiểu Tuyết lập tức mở to hai mắt, dùng ánh nhìn đầy lo lắng trông về Đường Thiên, nhỏ giọng hỏi:
"Đường thiếu, ngài không có sao chứ?"
"Thân phận giống nhau nhưng ngươi cần phải tốn thêm rất nhiều Linh Ngọc đấy!"
Đường Thiên cười lắc đầu.
"Cũ không đi thì mới không tới."
"Ta rất thích loại cảm giác tiêu tiền này."
"Dù cho là tiêu tiền một cách vô ích cũng được."
Cốc Tiểu Tuyết ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu được một người phải trong loại trạng thái tinh thần như nào mới có thể nói ra được loại lời này.
Một lát sau thì Vương An Ninh quay trở về gian phòng, hắn lần nữa đưa cho Đường Thiên một ngọc giản mới tinh.
Đưa thần hồn vào ngọc giản, lại là một chuỗi danh sách thật dài xuất hiện ở trước mắt.
Đường Thiên lướt qua bộ phận cấp bậc trăm vạn, trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía mấy tòa động phủ đắt nhất.
Cuối cùng, ánh mắt hắn khóa lại trên một tòa động phủ tên là Tử Trúc Viện.
Tử Trúc Viện: Nằm ngay dưới chân một tòa Chủ phong phía nam, hoàn cảnh tu luyện cực tốt, tiền thuê mỗi năm là một ngàn ba trăm vạn.
"Nói một chút tình hình của Tử Trúc Viện này đi."
Đường Thiên nói ra.
Vương An Ninh lộ ra nụ cười:
"Ánh mắt của đạo hữu thật tốt!"
"Vị trí Tử Trúc Viện nằm rất gần Chủ phong, cũng có thể nói là liên tiếp."
"Hoàn cảnh chỗ đó rất thanh tĩnh, xung quanh được bọc bởi một mảnh rừng trúc tím. Tử Trúc Lâm tự thành một tòa đại trận thiên nhiên, mỗi giờ mỗi khắc đều đang tiến hành hội tụ tinh hoa thiên địa."
"Nồng độ linh khí cao hơn sấp sỉ năm lần so với nơi này."
"Bên trong Tử Trúc Viện còn có một cái giếng cổ tên Niệm Tuyền nắm giữ công năng tĩnh tâm an thần."
"Ngoài những thứ nêu trên, phạm vi trăm mét xung quanh Tử Trúc Viện không có bất kỳ động phủ của đệ tử khác nào, vô cùng phù hợp với yêu cầu sống độc cư của ngài."
Đường Thiên gật gật đầu, nghe qua lời hắn nói, đây đích thật là một chỗ ở vô cùng hợp ý của mình.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là nó đầy đủ đắt đỏ.
"Được, chính nó."
Đường Thiên trực tiếp đánh nhịp.
Nụ cười của Vương An Ninh càng tươi hơn:
"Ngài thật sự là sảng khoái, đệ tử Danh dự bình thường khác không thể so với ngài được."
"Ngài muốn thuê thời gian bao lâu?"
Đường Thiên hỏi:
"Dài nhất là bao nhiêu?"
Vương An Ninh đáp:
"Mười năm."
Đường Thiên chậm rãi gật đầu:
"Vậy thì thuê mười năm."
"Có điều, ta muốn chia ra ba lần thanh toán."
"Trước hai năm, sau bốn năm, lại thêm bốn năm cuối cùng."
Vương An Ninh sững sờ, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người trả tiền như thế.
Cơ mà kẻ có tiền nha, bản thân có chút sở thích kỳ kỳ lạ lạ cũng là chuyện bình thường, chỉ cần có thể hoàn thành giao dịch là được.
Loại chuyện như bán động phủ này tự nhiên là có trích phần trăm hoa hồng.
"Đương nhiên có thể!"
Sau một lát, ba khoản giao dịch thuận lợi hoàn thành.
Song phương đều vô cùng vui vẻ, Vương An Ninh có thể thu được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ, mà Đường Thiên, tài sản của hắn lại lần nữa tăng lên mấy lần.
Số lượng Linh Ngọc trực tiếp phá ức, đạt tới một ức năm ngàn bảy trăm vạn!
Mà điểm tiêu phí cũng thành công phá vạn.
Thiên phú Năm vòng, đã ở trước mắt!..
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch
- Chương 12: Tử Trúc Viện