Chương 11: Tạm Biệt Quá Khứ

Cốc Tiểu Tuyết xuất hiện nhất thời khiến cho tình hình trước mắt phát sinh biến hóa.

Không có cách nào, lời nói, ngữ khí cùng hành động của nàng so với vẻ về ngoài thật sự là có độ tương phản quá lớn.

Đừng nói Đường Thiên, đến ngay cả Cổ Mãnh cũng là đầy vẻ mộng bức.

Vị nhân tài này là từ đâu xuất hiện?

Cổ Mãnh cười một tiếng dữ tợn, chuẩn bị tiến lên giáo huấn gương mặt mới không biết trời cao đất rộng này một phen.

"Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, ở mảnh địa bàn này, không kẻ nào có gan dám phách lối ở trước mặt ta!"

Sau khi nói xong hắn lập tức cất bước tiến lên.

Song khi ánh mắt hắn quét đến ống tay áo Cốc Tiểu Tuyết thì lập tức biến sắc, gương mặt hiện vẻ sợ hãi.

"A? Đệ tử Hạch tâm? !"

Cổ Mãnh trực tiếp ngẩn người nguyên chỗ, bước chân ngừng lại giữa không trung, hạ xuống thì không phải, mà để nguyên cũng không phải, toàn thân như bị cố định tại chỗ.

Mà bọn lâu la đứng ở phía sau khi nghe được lời của hắn cũng trở nên ngu ngơ, cả đám im thin thít nhìn về phía ba đường viền vàng sáng ngời kia đến nỗi thở mạnh cũng không dám.

Tình huống này khiến cho Đường Thiên nhịn không được cười ra tiếng.

"Cổ Mãnh, không phải ngươi rất mạnh sao?"

Cổ Mãnh nghe vậy, liếc qua nhìn Đường Thiên, lại đưa mắt nhìn về Cốc Tiểu Tuyết, miệng há ra lại khép vào, trong lúc nhất thời một chữ cũng không thốt ra được.

Song phương nhất thời không nói gì, mà bản thân Cổ Mãnh lại càng không dám tùy tiện có động tác.

Tiểu nhân vật thường thường đều có thể phân rõ được tình thế rất nhanh, khi thấy được Cốc Tiểu Tuyết xuất hiện ở bên người Đường Thiên thì hắn đã lập tức hiểu rõ một việc, Đường Thiên đã không còn là thiếu niên nhu nhược mặc người chém gϊếŧ như trước kia.

Thiết lập nhân vật của song phương đã đảo ngược vị trí.

Thoáng chốc, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chậm rãi lăn xuống từ trên trán, mà toàn thân hắn cũng bắt đầu run lên.

Nhìn lấy bộ dạng bị dọa sợ của hắn, Đường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Cốc Tiểu Tuyết:

"Đánh gãy một tay cùng hai chân bọn hắn, sau đó ném ra ngoài."

Sau khi nói xong thì trực tiếp quay người trở về phòng.

Cổ Mãnh nghe vậy lập tức luống cuống, la lớn:

"Đường Thiên, không, Đường thiếu!"

"Ta lập tức lăn, lăn thật xa, tuyệt đối sẽ không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt của ngài!"

"Ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua cho ta đi!"

"Đường thiếu! ! !"

Hắn lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng Đường Thiên đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại, thân hình biến mất trong tia nắng sáng.

Dây dưa với loại này người, quá thấp kém.

Chút trừng trị này coi như là tính xong nợ nần giữa tiền thân với bọn hắn.

Chẳng bao lâu, tiếng cầu xin tha thứ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên không dứt.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng chẳng kéo dài bao lâu thì im bặt.

Sau đó, thân ảnh Cốc Tiểu Tuyết từ bên ngoài đi vào.

Nhìn xem dáng vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra của nàng, Đường Thiên không khỏi hỏi:



"Trước kia ngươi thường xuyên chém người?"

Cốc Tiểu Tuyết ngẩn người, nói:

"Không có a."

"Nhưng đây không phải là ngươi để cho ta làm sao, bên trong quy tắc của hộ vệ có điều này."

"Thời điểm cố chủ bị uy hϊếp, hộ vệ nhất định phải tiến hành ngăn cản sự uy hϊếp đó."

Đường Thiên ngạc nhiên.

Thật đúng là một người theo chủ nghĩa giáo điều.

Nhưng dù sao đi nữa biểu hiện vừa rồi của Cốc Tiểu Tuyết cũng để cho hắn thoáng có chút yên tâm.

Chí ít, khi gặp chuyện nha đầu này vẫn sẽ ra mặt.

"Đúng rồi, những lời nói lúc nãy kia ngươi là từ đâu mà học được?"

Đường Thiên chế nhạo hỏi.

Cốc Tiểu Tuyết có chút ngượng ngùng đáp:

"Từng đọc qua ở trong sách."

"Ở trong truyện, những người đi theo mấy vị công tử ca kia đều nói chuyện như vậy. . ."

Đường Thiên giật mình, thì ra là thế.

Nhưng mà loại công tử ca kia đa phần cũng không phải là thứ đồ gì tốt.

"Đường thiếu, vậy việc ta làm vừa rồi có đúng không?"

"Nếu như có chỗ nào không đúng, ngươi cứ việc nói thẳng với ta."

Cốc Tiểu Tuyết nói.

Đường Thiên ừm một tiếng, hắn vốn định muốn nói làm như thế là có chút quá mức.

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Làm một tên cậu ấm (hoàn khố) sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với việc vào vai một người đàng hoàng đứng đắn!

Mà lại, bằng vào chuyện Cốc Tiểu Tuyết chủ động ra mặt làm việc có thể thuận theo đó mà ẩn giấu thực lực chân chính của mình, khiến cho địch nhân xuất hiện sai lầm trong khâu phán đoán .

Cớ sao mà không làm chứ?

Nghĩ tới đây, Đường Thiên nghiêm túc nói:

"Ngươi làm cực kỳ tốt!"

"Đối mặt hạng người hung ác, chúng ta chỉ có càng hung ác hơn mới có thể khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi."

Cốc Tiểu Tuyết nghe xong thì liên tục gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu rõ.

Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người nhanh chóng quét dọn xong nhà đá.

Sau đó, Đường Thiên để Cốc Tiểu Tuyết đi ra ngoài trước rồi lấy trường sam màu tím chuyên thuộc về đệ tử Danh dự Cao cấp từ trong nhẫn trữ vật ra mặc lên người, còn bộ quần áo Tạp dịch cũ thì gấp lại ngay ngắn đặt ở đầu giường.

Từ giờ trở đi, hắn chính thức cất lời tạm biệt với ký ức khi xưa và bắt đầu mở ra cuộc sống chân chính thuộc về mình.

Không có hoài cảm quá lâu, Đường Thiên đẩy cửa phòng cất bước ra ngoài.

"A?"

"Có vẻ như ngươi trở nên đẹp trai hơn."



Cốc Tiểu Tuyết ngạc nhiên nói.

Tục ngữ có câu Phật dựa vào mạ vàng, người dựa vào ăn mặc.

Mặc vào quần áo của đệ tử Danh dự Cao cấp, khí chất cả người Đường Thiên phát sinh biến hóa rất lớn, nội liễm nhưng không thiếu vẻ cao quý, trong vẻ cao quý lại ẩn giấu đi sự trầm ổn vốn không thuộc về độ tuổi này.

"Nói mò lời nói thật gì đó."

Đường Thiên cười nói tiếp:

"Chúng ta tiến về khu vực dành cho đệ tử Danh dự Cao cấp đi."

"Ngươi có biết Phúc Địa Các không?"

Cốc Tiểu Tuyết gật đầu đáp:

"Biết, đó là nơi phân phối động phủ cho các đệ tử."

"Ngươi muốn đi sao, ta dẫn đường cho ngươi!"

Đường Thiên gật đầu.

Sau đó, hai người sóng vai đi về phía khu vực nửa trên (thượng bán khu) của Thanh Nhạc Môn.

Dọc đường hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thông qua Cốc Tiểu Tuyết, Đường Thiên biết thêm được không ít thông tin liên quan tới khu vực nửa trên của Thanh Nhạc Môn.

Hoàn cảnh tu luyện ở nơi đó so với khu vực phía dưới quả thực là khác biệt một trời một vực.

Không chỉ riêng nồng độ Linh khí cao hơn gấp mấy lần, ở đây còn chuyên môn cung cấp các loại công trình trợ giúp cho việc tu luyện, tỉ như Phòng Tu Luyện, Phòng Luyện Đan, Diễn Võ Đường, Thối Linh Trì cùng các loại bí cảnh khác nhau.

Có thể nói, khu vực nửa trên của Thanh Nhạc Môn mới thật sự là thế giới tu luyện.

Nhưng chỉ có đệ tử Nội môn, đệ tử Hạch tâm cùng với Trưởng lão cao tầng trong tông môn mới có tư cách ở lại khu vực phía trên.

Khó trách mọi người dù cho liều mạng cũng muốn tiến nhập Nội môn.

Trừ cái đó ra, phạm vi hoạt động chủ yếu của đệ tử Danh dự cũng là ở khu vực nửa trên.

Nghe Cốc Tiểu Tuyết nói, bọn họ sẽ thường xuyên tổ chức một số tụ hội, hoặc là các loại hoạt động khác, mỗi lần như vậy đều là Linh Ngọc bay đầy trời.

Mà những đệ tử trong túi có chút thiếu tiền kia sẽ mượn cơ hội này kiếm lời chút Linh Ngọc cung cấp cho việc tu luyện của bản thân.

Đường Thiên nghe xong, không khỏi hơi xúc động.

Nơi này mặc dù là thế giới tu tiên, nhưng kỳ thực ở trên phương diện xã hội cũng chẳng khác mấy so với thế giới trước kia của hắn.

Cuộc sống thường ngày của mọi người giống nhau như đúc.

"Đệ tử Danh dự đều thích ôm thành một đoàn, sau khi ngươi đi lên, trong đám bọn họ khẳng định sẽ có người tới tìm ngươi."

Cốc Tiểu Tuyết nói.

Đường Thiên cười cười không nói gì.

Ôm đoàn gì chứ?! Hắn không có hứng thú này.

Hắn chỉ muốn kiếm thêm chút điểm tiêu phí, dùng nó để đổi lấy thiên phú cùng thể chất càng mạnh hơn mà thôi.

Có câu Lâm Nguyệt nói rất đúng, nơi này dù sao cũng là thế giới tu tiên, chỉ có thực lực mới là chỗ dựa vững chắc nhất.

Trong lúc nói chuyện phiếm hai người đã leo lên khu vực nửa trên của Thanh Nhạc Môn.

Lại mất thêm một lúc, bọn họ đi tới phía trước một tòa lầu các cao lớn.

Chính là Phúc Địa Các.