Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng, Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch

Chương 10: Cốc Tiểu Tuyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, một tràng tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến Đường Thiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ.

"Ai vậy?"

Đường Thiên vừa ngáp vừa rời giường đi mở cửa.

Một thiếu nữ vóc người nhỏ gầy, dáng vẻ thoạt nhìn cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt lộ vẻ câu nệ đứng ở ngoài cửa.

"Ừm?"

"Ngươi tìm ai?"

Đường Thiên hỏi.

Thiếu nữ ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói ra:

"Xin hỏi ngươi có phải là. . . Đường Thiên thiếu gia không?"

"Là Trọng Dương Trưởng lão để cho ta tới, ta là hộ vệ của ngươi. . ."

Sau khi nói xong, trên mặt thiếu nữ vậy mà dâng lên một vệt ráng chiều đỏ ửng.

Đường Thiên có chút ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn qua trang phục của nàng, phía trên ống tay của bộ áo bào trắng có thêu ba đường viền màu vàng sáng tỏ bắt mắt.

Thật đúng là đệ tử Hạch tâm!

Nàng chính là hộ vệ mà Trọng Dương lựa chọn cho mình?

Nhìn lấy thiếu nữ với gương mặt ửng đỏ, dáng vẻ đầy ngượng ngùng, Đường Thiên nghiêm trọng hoài nghi, lão đầu Trọng Dương kia khẳng định là hiểu nhầm rồi.

Ta muốn nghe lời, nhưng không phải là loại nghe lời này!

"Ngươi. . . tên là gì?"

Đường Thiên hỏi.

Thiếu nữ ồ một tiếng, vội vàng nói:

"Ta tên Cốc Tiểu Tuyết."

"Ta nhất định có thể bảo vệ thiếu gia thật tốt, mong thiếu gia chiếu cố nhiều hơn!"

Nội tâm Đường Thiên có chút im lặng, nha đầu này có trông thế nào cũng giống như người vừa mới vào nghề, mà lại bộ dáng cũng có chút không quá thông minh, chẳng khác gì mấy tiểu ngu ngơ bị bán còn đếm tiền giúp người ta kia.

"Gọi ta là Đường thiếu đi."

"Vào trong ngồi."

Được rồi, nhập gia tùy tục, dù sao đi nữa ba đường viền màu vàng trên ống tay áo của nàng kia là không cách nào làm giả được.

Thực lực khẳng định không có vấn đề.

Nếu như thực sự không thích hợp, đến lúc đó lại đi tìm Trọng Dương đổi một người khác là được.

Hai người đi vào nhà đá nhỏ, Cốc Tiểu Tuyết đứng ở giữa phòng, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, vẻ mặt tựa hồ vô cùng kinh ngạc.

Đường Thiên trở lại trước giường, vừa sắp xếp lại chăn gối vừa nói:

"Đây là lần đầu tiên ngươi làm hộ vệ cho người khác sao?"

Tiểu Tuyết kinh ngạc nói:

"Làm sao ngươi biết?"

"Ta hiện tại tu luyện cần Linh Ngọc nhiều lắm, tông môn phát ra hàng tháng không đủ dùng."

"Sau đó Trọng Dương Trưởng lão nói, làm hộ vệ có thể kiếm được không ít Linh Ngọc, cho nên ta lập tức báo danh."

"Ngay cả chuyện này ngươi cũng có thể đoán được!"

Đường Thiên nhếch miệng, cái này còn cần đoán sao.

Liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra có được hay không?

Sắp xếp chăn gối xong, Đường Thiên lại đi về chỗ cửa sổ, chuẩn bị dọn dẹp bàn gỗ bị bản thân hắn chặt đứt tối hôm qua.

Đây là thói quen cuộc sống của hắn, dù cho lập tức muốn rời khỏi, nhưng cũng phải lau chùi sạch sẽ chỗ đã từng ở qua.

"Vậy ngươi có biết hộ vệ cần phải làm những gì không?"

Đường Thiên lại hỏi.

"Ta biết!"

Cốc Tiểu Tuyết nói ra:

"Ta đã đọc xong toàn bộ quy tắc của hộ vệ, khẳng định không có vấn đề."

"Ngươi yên tâm, ta nhất định có thể thực hiện tốt chức trách của mình!"

Nói xong, nàng nhìn thấy Đường Thiên đang dọn dẹp cái bàn thì vội vàng chạy tới ngồi xuống giúp đỡ.

Đường Thiên nhất thời vui mừng:

"Trong quy tắc của hộ vệ chắc hẳn là không có đầu này chứ?"



Cốc Tiểu Tuyết có chút ngượng ngùng nói ra:

"Thói quen."

"Lúc trước khi còn ở nhà những chuyện này đều là ta làm."

Đường Thiên im lặng.

Xem ra, nàng khẳng định không phải loại tiểu công chúa được đại gia tộc nuông chiều từ bé kia.

Cũng phải, tiểu công chúa trên cơ bản cũng sẽ không vì Linh Ngọc mà đi làm hộ vệ cho người khác.

Mang cái bàn đặt ở nơi hẻo lánh, Đường Thiên đứng lên, lại phát hiện Cốc Tiểu Tuyết đang nhìn cái bàn vỡ nát kia đến sững sờ xuất thần.

"Thế nào?"

Đường Thiên hỏi.

Cốc Tiểu Tuyết duỗi ngón tay ra sờ lên chỗ vết cắt trên bàn, quay đầu nói:

"Kiếm pháp thật là lợi hại."

"Đây là ngươi làm ra sao?"

Đường Thiên dừng một chút, cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu diếm, sau đó gật đầu nói:

"Không sai, bàn gỗ là ta cắt đứt."

"Hôm nào luận bàn cùng ta một phen?"

Cốc Tiểu Tuyết nhất thời vui vẻ nói:

"Được a."

"Ta cũng đã lâu không có luyện lại loại kiếm pháp cơ sở này, thật rất hoài niệm những lúc chơi đùa trước kia!"

Đường Thiên: ? ? ?

Kiếm pháp cơ sở?

Chơi đùa?

Hắn còn đang muốn bằng vào Trảm Phong Kiếm Quyết đại thành đi làm cho tiểu nha đầu này sinh ra một ít cảm giác sùng bái đây.

Kết quả người ta chỉ coi nó là một loại chơi đùa?

Ngươi mạnh bao nhiêu?

Đường Thiên hơi hơi có chút không phục, hỏi:

"Ngươi tu vi gì?"

Cốc Tiểu Tuyết trừng mắt nhìn:

"Kim Đan hậu kỳ."

Đường Thiên: . . .

"Ngươi bao tuổi?"

Cốc Tiểu Tuyết quệt quệt miệng:

"Đã mười lăm tuổi."

"Ta cất bước tương đối trễ, bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất, bằng không nhất định có thể tiến thêm một bước."

Đường Thiên khóe mắt run rẩy.

Mười lăm tuổi, Kim Đan hậu kỳ, vậy mà bộ dáng lại còn hiện ra vẻ vô cùng không hài lòng đối với bản thân.

Có đả kích người như thế sao?

Nhìn lấy đôi mắt đầy thanh tịnh của Cốc Tiểu Tuyết, Đường Thiên nhất thời hiểu rõ, nàng thật không phải đang đả kích, chỉ là sự nhận thức của nàng về một số chuyện đi chệch hướng quá lớn mà thôi.

Thở ra một hơi, Đường Thiên tiếp tục hỏi:

"Vậy ngươi có mấy vòng Thiên Phú Hoàn?"

Hắn muốn biết, thiên phú cấp bậc nào mới có thể tạo ra một tên tiểu yêu nghiệt như vậy.

Trên mặt Cốc Tiểu Tuyết hiện ra vẻ mờ mịt:

"Thiên Phú Hoàn là cái gì?"

"Ta không có Thiên Phú Hoàn đâu."

Đường Thiên lại lần nữa im lặng.

Không có Thiên Phú Hoàn, đó không phải là phàm nhân sao, phàm nhân có thể mười lăm tuổi đạt thành Kim Đan hậu kỳ sao?

Cái này sao có thể?

Đột nhiên, Đường Thiên nghĩ đến một cái khả năng khác.

Thiên Phú Hoàn đích thật là tiêu chuẩn đánh giá thiên phú tu luyện của một người, thiên phú Chín vòng là cao nhất.



Nhưng ở trên Chín vòng còn có tồn tại càng thêm nghịch thiên.

Mà những tồn tại kia cũng không có hiển lộ ra Thiên Phú Hoàn!

Đường Thiên nhìn về phía hệ thống, đem ánh mắt khóa chặt vào danh sách thiên phú.

Tiên Thiên Chi Tử: Mười ức điểm tiêu phí.

Đây chính là mười vạn ức Linh Ngọc a!

Khởi đầu đã dẫn trước mười vạn ức, ngươi để cho người khác chơi như thế nào?

Đây chính là thế giới của thiên tài sao? Đường Thiên ra sức xoa mi tâm, chênh lệch giữa người với người thật sự là quá lớn. Có ít người dốc cả một đời cũng không có cách nào đạt tới điểm khởi đầu của loại người như Cốc Tiểu Tuyết.

"Ngươi thế nào?"

Cốc Tiểu Tuyết hỏi.

Đường Thiên khoát tay áo:

"Không có việc gì, chỉ là cần bình tâm một chút."

"Ngươi trước tiên giúp ta dọn dẹp lại một chút các chỗ khác trong gian phòng đi."

Cốc Tiểu Tuyết gật đầu:

"A, được."

Sau đó, nàng bắt đầu xăn tay áo bận rộn.

Nhìn xem một vị ít nhất là Tiên Thiên Chi Tử tồn tại đang giúp mình quét dọn vệ sinh, Đường Thiên có chút cảm giác rất không chân thật.

Lực lượng kim tiền cũng rất là đỉnh đó a.

Đang lúc hắn cảm khái trong lòng, bỗng nhiên cửa phòng lại bị gõ.

"Đông, đông, đông!"

Người ngoài cửa có vẻ như là muốn phá hủy luôn gian phòng vậy .

Đây là ai?

Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, đứng dậy mở cửa phòng ra.

Bốn năm tên đệ tử Tạp dịch mặc áo ngắn đang cà lơ phất phơ đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Đường Thiên mở cửa, bọn hắn lập tức nhe răng cười lớn.

"Ha ha, lão tử còn tưởng rằng ngươi muốn tránh cả một đời đâu!"

"Hôm qua cũng dám bỏ bê công việc, làm hại lão tử bị Trưởng lão trách phạt, ngươi không muốn sống có phải không!"

Người cầm đầu gằn giọng nói.

Đường Thiên cau mày, chẳng mất bao lâu thì tìm được hình ảnh của hắn trong trí nhớ.

Giả Mãnh, ác bá trong đám Tạp dịch, chính là người thường xuyên ức hϊếp ăn cướp Đường Thiên.

Kỳ thật Đường Thiên cũng không muốn dây dưa với loại mặt hàng này, dù sao đó cũng là chuyện của tiền thân, chẳng có liên quan gì lớn với hắn, mà lại về sau song phương căn bản cũng không phải là người cùng một thế giới.

Nhưng không nghĩ tới, gia hỏa này thế mà sáng sớm đã tìm tới cửa.

"Ngươi tốt nhất không phải là đến gây chuyện."

Đường Thiên trầm giọng nói.

Giả Mãnh nhất thời nhíu mày, lớn tiếng nói:

"Ha ha, cho ngươi mặt mũi đúng không?"

"Hôm trước vẫn chưa bị đánh đủ có phải không? Lại muốn nếm thử thiết quyền của Mãnh gia ta?"

Hắn vừa nói vừa vuốt ve nắm đấm của mình, bộ dạng như muốn đánh người.

Sắc mặt Đường Thiên dần dần trầm xuống, một cỗ khí tức sắc bén ngưng tụ ở đầu ngón tay, chỉ cần Giả Mãnh dám vươn nắm đấm ra, vậy thì hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện thu nó trở về.

Thế mà, đang lúc hai người giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, một tiếng quát khẽ đột nhiên truyền đến từ sau lưng Đường Thiên.

"Làm càn!"

Thân ảnh Cốc Tiểu Tuyết trong nháy mắt xuất hiện chắn ở trước mặt Đường Thiên.

"Các ngươi là thứ. . . đồ gì, cũng dám gây chuyện với Đường thiếu nhà ta?"

"Chán. . . chán sống rồi đúng không?!."

"Nhanh chóng lăn đi."

Đường Thiên: . . .

Nhìn xem Cốc Tiểu Tuyết vừa đỏ mặt vừa phải cố ý đè thấp âm thanh, cưỡng ép nói ra một tràng lời thoại mang đậm mùi "chó săn" khiến cho cơn tức trong người Đường Thiên tiêu tán sạch sẽ.

Nha đầu a.

Cách nói chuyện này ngươi là từ đâu mà học được?
« Chương TrướcChương Tiếp »