Chương 26: Đánh nhau

26, đấm nhau

(´⊙ω⊙')→⟵(๑¯◡¯๑)⟵(๑¯◡¯๑)

- ----------------------------------------------------

Nhưng có lẽ Thường Tử Kỳ đã bị chuyện gì đó vướng chân, mắt thấy sắp qua một tuần cũng chưa tới bắt… không đến đem hai người bọn họ mang về quy án.

"Thi tháng sẽ diễn ra trước tết Nguyên Đán." Vân Phương duỗi tay sờ sờ quần áo trên người Dịch Trần Lương, nhíu nhíu mày, "Cậu mặc ít quá."

Gió trên sân thể dục có chút lớn, Dịch Trần Lương run rẩy chạy ra trốn sau lưng anh, "Vẫn chưa kịp đi mua."

"Tôi nhờ mẹ mang về vài bộ đồ bán sỉ trên phố cho cậu, so với mua trong tiệm thì rẻ hơn nhiều." Vân Phương bất đắc dĩ để cậu nắm tay mình, "Thấy lạnh thì chúng ta về lớp."

"Không được!" Dịch Trần Lương chém đinh chặt sắt mà từ chối, "Khó khăn lắm mới có tiết thể dục, mày trở về chắc chắn lại muốn kèm chặt tao làm bài, tao thật sự làm đủ rồi!"

Vân Phương đối với việc học có một loại chấp nhất, tàn nhẫn vượt qua mức bình thường. Thường xuyên tạo cho người ta cảm giác đây là nhiệt huyết cực kỳ yêu thích học tập, nhưng Dịch Trần Lương ngược lại cảm thấy Vân Phương chính là đem việc học trở thành một loại nhiệm vụ phải hoàn thành. Ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, buổi tối mà không làm một bộ đề thì sẽ cảm thấy tội lỗi, giấc ngủ trong giờ môn Anh từ lâu đã trở thành ước mơ xa vời.

Cho nên cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ tiết thể dục không dễ mới có được này!

Vân Phương kéo khoá áo đồng phục của mình, ném qua cho cậu, "Vậy mau nhanh mặc vào, lỡ bị cảm lạnh thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Bên trong đồng phục Vân Phương còn mặc thêm một cái áo len màu xám, chiếc cổ trắng nõn thon dài nằm trong cổ áo. Tầm mắt Dịch Trần Lương dừng lại hai giây trên hầu kết của anh, cúi đầu đem đồng phục của Vân Phương tròng lên bên ngoài đồng phục của mình.

"Vậy mày không thấy lạnh à?" Dịch Trần Lương không khỏi liếc nhìn hầu kết của anh thêm một cái.

Vân Phương mang theo cậu đi đến nơi tránh gió, vòng tay qua cổ, ôm chặt cậu vào ngực mình, "Bạn học Dịch Trần Lương, đều đã lấy quần áo của tôi tròng lên giờ lại còn hỏi, có thấy đạo đức giả lắm không? Nếu không thì cởi ra đi?"

"Đù má cổ của ông!" Dịch Trần Lương theo bản năng ôm lấy eo anh ổn định cơ thể, ồn ào lớn tiếng: "Cmn sắp gãy luôn rồi! Mày nhẹ chút coi!"

Hai người không coi ai ra gì vừa đi vừa nháo, đột nhiên một giọng nói không có ý tốt từ chỗ không quá xa hô tới: "Vân Phương, hai đứa mày đang yêu nhau hả?"

Trong thanh âm mang theo ác ý trêu đùa không thèm che giấu, thậm chí còn nâng cao giọng, để tất cả người trong sân thể dục bên này đều có thể nghe thấy. Trong nháy mắt đủ loại ánh nhìn dừng trên người Vân Phương và Dịch Trần Lương.

Vân Phương giữ chặt Dịch Trần Lương đang muốn xông qua, liếc qua một vòng, thoáng thấy năm sáu nam sinh mặc đồng phục năm nhất đang đứng dưới cột bóng rổ xem náo nhiệt. Tôn Viễn cũng đứng trong đấy, nhưng lời đó không phải hắn nói.

"Ha ha ha ha ** má, hai thằng con trai có thấy tởm hay không!" Một nam sinh tóc dài đeo khuyên cắn điếu thuốc, trong ánh mắt lóe lên ác ý đùa cợt, "Còn để cho nó mặc đồng phục của mày nữa nha!"

Những người xung quanh hắn một trận cười vang, học sinh xung quanh bắt đầu khe khẽ thì thầm.

".... Không phải là thật chứ?"

"Có xem Tieba chưa? Trên đó viết đều nói có căn cứ hết, còn có bạn cùng cấp hai của Vân Phương đứng ra làm chứng nữa đó!"

"Ai da hai thằng con trai, này không phải biếи ŧɦái chứ gì…."

"Hàng chi thành tích của Vân Phương tụt xuống nhiều như vậy, thì ra là do gấp gáp yêu đương! May mà mình không có yêu sớm…."

Còn có mấy nữ sinh khuôn mặt kích động nhìn hai người họ, "A a a a tui biết ngay m —"

"Suỵt! Bình tĩnh chút đi!"

Gân xanh trên trán Dịch Trần Lương đã nổi lên, nhưng lại bị Vân Phương gắt gao lôi kéo, "Mày buông tao ra!"

"Ế, vậy hai tụi mày lên giường chưa?" Nam sinh ngậm thuốc lá kia đáng khinh mà đánh giá hai người Dịch Trần Lương và Vân Phương, giơ tay làm cái động tác ái muội, "Giống như này?"

Sắc mặt Vân Phương đột nhiên lạnh đi, đi đến trước mặt nam sinh kia, đột nhiên gợi môi nhìn gã cười, "Muốn biết vậy sao?"

Sau lưng nam sinh bỗng nhiên cứng đờ, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị một quyền đạp lên bụng, sau một lúc lâu không thể nói ra lời.

"Đệt cmn ngầu!" Mọi người xung quanh xúm lại.

Dịch Trần Lương đi đến một chân đem Tôn Viễn đứng đằng sau đá ra thật xa, nắm cổ áo hắn một quyền nện xuống đất.

Tôn Viễn không hề biết đánh nhau, hắn cũng không muốn đánh, liều mạng đạp chân lùi về sau "Mày đánh tao làm gì… tao là em trai Vân Phương!"

"Đáng đánh chính là mày đó thằng cháu con!" Dịch Trần Lương lại thêm một cú đấm xuống, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, "Ông đây gặp mày lần nào đánh lần đó!"

Tôn Viễn cực kỳ không có cốt khí mà khóc thét lên, "Anh! Vân Phương! Cứu với!"

"Mày mẹ nó còn có mặt mũi gọi!" Dịch Trần Lương giống như đơn phương mà đánh hắn, "Tao cho mày gọi!"

Vân Phương một chân đá văng người muốn đến cản mình, xông lên đem Dịch Trần Lương ôm lấy, lạnh lùng nói: "Đừng đánh!"

Dịch Trần Lương cắn chặt răng thở hổn hển, không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn Vân Phương, "Ông đây đánh xả giận cho mày! Mày mẹ nó còn muốn che chở nó!"

Vân Phương nhìn thoáng qua vết thương trên mặt Tôn Viễn, hít sâu một hơi, biết việc đánh nhau trong trường này bị xử phạt là không thể tránh khỏi.

"Làm gì đấy!" Có mấy học sinh mặc đồng phục năm hai đi đến, người đi đầu không ai khác chính là Thường Tử Kỳ.

Thường Tử Kỳ liếc nhìn những người nằm bò ra đất không đứng dậy được, lại đem ánh mắt dừng trên người Dịch Trần Lương và Vân Phương, nhíu mày, "Lại là hai người."

Từ "Lại" này rất là hay ho.

"Là do tụi nó tự chọn lấy!" Dịch Trần Lương hiển nhiên còn đang nổi nóng, thấy ai cũng táp.

Vân Phương đương nhiên so với cậu bình tĩnh hơn nhiều, thanh âm bình tĩnh nói: "Đánh nhau trong trường đúng là bọn tôi sai, chúng tôi chấp nhận chịu phạt."

Sắc mặt Thường Tử Kỳ hơi tốt hơn một chút, "Tất cả đến văn phòng chủ nhiệm Hà."

Trong văn phòng của thầy chủ nhiệm Hà, Vân Phương, Dịch Trần Lương còn có Tôn Viễn đồng loạt đứng dựa tường.

(Facebook; cải thìa xanh xanh)

Thầy Hà vốn đã không có bao nhiêu tóc giờ càng rụng nhiều thêm. Ông đầu tiên là cùng thầy Trương chủ nhiệm lớp nghệ thuật gật đầu cười ha ha với nhau, sau đó lớn giọng hướng Vân Phương quát lên, "Cái thân nhỏ chút này của em mà dám đi đánh nhau với người ta?! Lỡ bị đánh hỏng mất thì làm sao giờ?! Em nghĩ mình đánh thắng được hay sao!"

Chủ nhiệm Trương vừa nghe thấy sai sai chỗ nào, vội ngăn ông lại, "Ài chủ nhiệm Hà, hình như nó mới là người đánh học sinh của tôi–"

"Sao em không nghĩ đến thành tích học tập của mình hả!" Thầy Hà lại nói, "Đường đường là hạng nhất toàn thành phố! Đánh cái gì mà đánh!? Ba tốt(*) của em còn được thành phố phê duyệt không? Cuộc thi tuần sau tính sao bây giờ? Còn nghĩ muốn học cử tuyển(**)!"

(*) Học sinh đạt danh hiệu “Học sinh 3 tốt” cấp Trung ương là những học sinh có thành tích nổi bật trong học tập và rèn luyện, là thanh niên tiêu biểu, đoàn viên xuất sắc, tích cực tham gia các hoạt động đoàn, hoạt động tình nguyện, có thể lực tốt.

(**) Cử tuyển là việc tuyển sinh không qua thi tuyển vào đại học, cao đẳng..

Sắc mặt Chủ nhiệm Trương nghẹn đến tái xanh, ánh mắt nhìn về phía Vân Phương dần trở nên vi diệu, "Chủ nhiệm Hà, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu…"

"Ai da thầy Trương à, thật sự phiền thầy phải chạy sang đây một chuyến." Thầy Hà vỗ vai chủ nhiệm Trương, Thầy không cần cầu tình cho trò ấy, tôi thấy trò ấy gần đây chính là quá lêu lỏng!"

Dịch Trần Lương há miệng thở dốc muốn phản bác, bị Vân Phương không chút tiếng động kéo tay áo một cái.

Vân Phương ngoan ngoãn mà cúi đầu, "Xin lỗi chủ nhiệm Hà, em biết sai rồi."

"Còn biết mình sai." Thầy Hà nhìn anh một cái, lại quay ra đánh giá mấy học sinh nhuộm tóc đeo khuyên kia một vòng, "Mau nói cho tôi biết, vì sao đánh nhau?"

"Chuyện là như vầy." Vân Phương ngẩng đầu lên, biểu tình bình tĩnh nói: "Thời tiết trở lạnh, em thấy bạn Dịch Trần Lương chỉ mặc một cái áo khoác, nên liền đem đồng phục của mình cho bạn ấy mượn. Bọn họ đứng một bên hút thuốc, lúc đầu là mắng bọn em ghê tởm biếи ŧɦái, sau đó lại bịa đặt phỉ báng bọn em có quan hệ không chính đáng. Dùng từ cực kỳ khó nghe đáng khinh, rất nhiều bạn học xung quanh đều nghe thấy. Em với bạn Dịch Trần Lương luôn mãi nhường nhịn, kết quả bọn họ càng làm quá hơn, em nhất thời xúc động nên động thủ. Chủ nhiệm Hà, em với bạn Dịch Trần Lương đã sâu sắc nhận thức được việc gây gỗ trong trường là chuyện sai trái, cũng không nên đánh người. Tại đây xin hướng các bạn học bị đánh chân thành xin lỗi, cũng hướng giáo kiểm điểm, bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không hành động bồng bột nữa, coi đây như một bài học cảnh cáo!"

Cả thầy Hà còn có vài người bị đánh nghe thấy mà sửng sốt.

Chưa bao giờ thấy một lời xin lỗi và kiểm điểm dứt khoát lưu loát như thế.

"Nhưng mà," Vân Phương hơi hơi mỉm cười, nhìn chủ nhiệm Trương nghiêm túc nói: "Em cũng cho rằng bọn họ hẳn cũng nên nói xin lỗi chân thành không kém đến tụi em, những người vô cớ bị ác ý phỏng đoán, bịa đặt, nhục mạ, phỉ báng. Ngài cảm thấy thế nào, chủ nhiệm Trương?"

Chủ nhiệm Trương có thể quản được lớp nghệ thuật, bản thân đương nhiên cũng không tốt tính gì. Đầu tiên là thầy Hà đi đến giáo huấn Vân Phương và Dịch Trần Lương, ngay sau đó nghe Vân Phương tự thuật xong, cũng đã tin điều đó. Lại nhìn sang mấy đứa học trò không nên thân của mình, ông đương nhiên biết rõ tính nết thường ngày của bọn nó, lửa giận sớm đã không nhịn được mà lập tức bốc lên, bắt lấy gã mang khuyên tai đạp một phát.

"Còn dám hút thuốc! Còn dám mắng chửi người! Đã đánh nhau còn đánh không lại! Mấy lời bình thường hay nói cho tụi bây đều cho chó ăn rồi phải không?!"

"Thôi thôi chủ nhiệm Trương, bình tĩnh bình tĩnh! Đừng đánh mà!" Thầy Hà đứng kế bên có lệ mà khuyên, "Đừng đánh, để tụi nhỏ nói xin lỗi là được rồi."

"Chân thành xin lỗi." Vân Phương đúng lúc mà bổ sung một câu, bị thầy Hà không nặng không nhẹ mà lườm một cái.

"Nhanh xin lỗi hai bạn mau!" Chủ nhiệm Trương lại đấm gã đeo khuyên kia một cái, tiếng vang lên khiến thầy Hà nghe mà đau răng.

"Đm." Gã nam sinh đeo khuyên không chịu mà còn lẩm bẩm một câu, kết quả lại bị chủ nhiệm Trương một chân đạp tới.

"Trương Lỗi! Xin lỗi!" Chủ nhiệm Trương cả giận nói: "Còn có tụi bây!"

"Rồi…. Rất xin lỗi!" Trương Lỗi cắn răng nói một câu: "Tao không nên nói như vậy với tụi mày."

Những người khác cũng từng người nói xin lỗi.

Dịch Trần Lương đen mặt không nói lời nào, Vân Phương hơi hơi mỉm cười, thong thả ung dung nói: "Không sao đâu."

"Tụi bây nhìn coi người ta!" Chủ nhiệm Trương giận sôi máu, "Đều lúc về mỗi thằng đều viết kiểm điểm 10000 chữ cho tôi!"

Thầy Hà ôm bình giữ nhiệt của mình uống một ngụm, nghiêm túc chỉ Vân Phương và Dịch Trần Lương, "Hai đứa tụi em mặc kệ lý do gì, đánh nhau là không đúng! Về mỗi đứa viết bản kiểm điểm!"

"Dạ thưa thầy." Vân Phương mười phần nghe lời đồng ý

Chủ nhiệm Trương đánh mắng dẫn theo bọn học sinh rời đi, thầy Hà bắt lấy Vân Phương và Dịch Trần Lương gõ lên đầu mỗi người một cú, "Đánh nhau sao lại chọn đánh trong trường! Bên ngoài trường không đủ lớn hả?"

Vân Phương ngượng ngùng cười, "Lần sau không dám."

"Em còn dám có lần sau?" Thầy Hà lại uống thêm miếng nước, "Trương Lỗi kia là cháu trai ruột của chủ nhiệm Trương, nếu hai đứa mà không chiếm lý, có tin ổng chắc kèo ghi vào hồ sơ xử phạt hai đứa không?!"

"Cảm ơn thầy Hà giúp bọn em." Vân Phương nhận lấy bình giữ nhiệt đưa nước cho ông, "Bọn em nhất định sẽ không phụ dụng tâm lương khổ của ngài, nghiêm túc suy nghĩ, học tập đàng hoàng, mỗi ngày đều hướng về phía trước."

Thầy Hà ngắm anh liếc mắt một cái, "Cái cuộc thi Vật lý kia–"

"Em sẽ tham gia." Vân Phương trong lòng nhỏ máu, "Buổi tối em sẽ ở lại học thi, ngài yên tâm."

Thầy Hà vừa lòng gật đầu, hướng hai người vẫy tay, "Chạy nhanh đi, đừng đứng chỗ này chướng mắt."

Vân Phương lôi kéo Dịch Trần Lương ra cửa, Dịch Trần Lương quay đầu hỏi: "Vậy bản kiểm điểm–"

Vân Phương một phen che lại miệng cậu, nhìn thầy Hà cười vô cùng tươi, "Tạm biệt thầy!"

Ra khỏi văn phòng, Dịch Trần Lương lấy tay Vân Phương xuống, "Thầy ấy chưa nói viết bao nhiêu chữ."

"Thầy ấy cũng đâu nói muốn giao." Vân Phương nhìn anh nhướn mày, "Thầy Hà không tính để chúng ta viết."

"Nhưng mà thầy Hà nhìn qua rất tức giận, ổng còn chửi mày mà." Dịch Trần Lương nhíu nhíu mày, có chút tức giận bất bình, "Mày đâu làm gì sai đâu, vì sao còn xin lỗi mấy thằng đầu bò đó?"

"Tôi động tay trước, không xin lỗi trước chứ để chờ bị phạt à?" Vân Phương đè thấp giọng tiến đến bên tai cậu nói: "Còn không bằng trước đó xin thua với thầy, cậu coi mấy thằng đầu bò đó không chỉ phải xin lỗi viết kiểm điểm còn bụp ăn đòn một trận kìa."

Mắt Dịch Trần Lương sáng rực lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Vân Phương mang theo bội phục.

Vân Phương không nhịn xuống mà cong cong khóe môi, lời nói đầy thấm thía giáo dục cậu, "Cho nên làm người không thể học theo Thường Tử Kỳ, khéo đưa đẩy châm chước một tí mới là con đường dài lâu."

Dịch Trần Lương vẻ mặt tiếp thu giáo dục gật đầu, ai ngờ hai người vừa rẽ, liền thấy Thường Tử Kỳ mặt không cảm xúc đứng ngay cửa cầu thang, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ.

_______________________________

(☉。☉)!(☉。☉)!

Chương này 2k7 từ gần 2k8 luôn ಠಿヮಠ

Một ông 🌟 sáng hai ông sáng ✨ ba ông ⭐ sáng sáng chiếu muôn ánh đèn...... Đọc xong đừng quên thả lại một ⭐ nhe~