Chương 55: Chỉ Tôi Đi !
Sau khi tiễn Long Vũ về nhà , nó quay lại vào trong thì vừa lúc hắn đang ngồi trên ghế . Nó chẳng thèm để tâm liền đi vào bếp lấy nước . Hắn cũng chẳng vừa , gác hẳn một chân lên bàn để ngáng đường đi của nó
Nó không thèm đi nữa , đặt ly nước trên bàn , bỏ vào phòng sách
Mặc dù nó không thèm để tâm đến hắn , nhưng ai đó vẫn cứ lẽo đẽo theo ai kia vào phòng sách
Nó mở laptop rồi lại làm việc , chỉ có người nào đó ngồi ở ghế đối diện và vờ đọc sách
Tiếng lách cách của bàn phím trên bàn
Tiếng lật trang của quyển sách trên tay
- Ờ....ờm....tao - Hắn
Chính hắn là người giận trước , và giờ cũng chính hắn là người lên tiếng trước . Khẽ ho hẹ mấy tiếng , hắn lại tiếp tục nói
- Chiều nay tao có việc ở công ty , muốn ăn gì mua cho ! - Hắn
Nó khẽ cười , mặt vẫn chăm chú vào chiếc laptop
- Hết giận ? - Nó
Hắn nhíu mày , vờ tức giận
- Không ! Còn...- Hắn
- Vậy rốt cục là còn hay không ! - Nó ngả người ra sau ghế
Hắn vò đầu , thốt ra câu cuối trước khi rời phòng
- Không biết ! - Hắn
Hắn về phòng chuẩn bị một lúc rồi nhanh chóng lên công ty , nó chỉ ở lại đó một lúc , sau đó cầm theo cuốn sách và xuống bếp lấy nước , vừa lúc mọi người cũng vừa về đến
- Khánh đâu ? - Cậu
Nó từ bếp đi ra , nghe hỏi liền trả lời
- Hình như là lên công ty rồi - Nó
Mọi người cũng chẳng quan tâm là mấy , nghe xong liền mỗi người một nơi , ai về phòng nấy
Còn mỗi mình nó ngồi ở phòng khách , đang đọc sách thì điện thoại của nó chợt rung lên
Nó nhận được một tin nhắn
" Tao đã dặn rồi đó , tao sẽ mua thức ăn về , đừng có ăn nghe chưa , không lại phí đồ ăn tao mua "
Nó khẽ cười , đặt điện thoại xuống bàn , lại tiếp tục đọc sách cho đến tối
* 19:00 *
Nó vẫn còn ngồi đấy cùng cuốn sách trên tay , thấy nó một mình nhỏ liền đến khoác lấy vai nó
- Mọi người chuẩn bị đi ăn ! Mày đi không ? - Nhỏ
- Tao không đói ! - Nó
- Đừng có đùa , từ sáng đến giờ mày đã ăn gì đâu ! - Nhỏ
- Đã nói là không đói , cứ đi đi - Nó
Nhỏ không ép nó , để nó một mình ở nhà rồi nhanh chóng cùng mọi người đi ăn
Nó lại tiếp tục đợi hắn....
* 23:00 *
Nó đúng thật là không đói , mọi người cũng đã về nhà , chỉ còn thiếu mỗi hắn
Nó không nói ai biết là nó đang đợi hắn , chỉ lẳng lặng ngồi đó đọc sách từ sáng đến tận chiều tối, nhưng ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía cửa để chờ hắn về nhà
Nó đứng dậy , khẽ vươn người , rồi lại thở dài một cái , cất từng bước chân nặng nề lên phòng , cũng không quên cất đi quyển sách
* 23:30 *
Hắn đã về , nếu công ty K không có cuộc họp quan trọng thì chắc chắn hắn sẽ ở nhà với nó cả ngày
Và.....hắn đã quên mua thức ăn cho nó
Hắn nổi điên , tự vò đầu bức tóc , đã bắt nó phải chờ , giờ thì lại là người thất hứa , nó chắn hẳn là đang rất đói
Hắn nhanh chóng lên phòng , đã thấy cái người mà hắn nhớ đang ngủ say trên giường
Hắn ngồi ngay bên cạnh nó , khẽ vuốt nhẹ mái tóc của nó
- Tao xin lỗi ! - Hắn
Mắt nó mở ra , hắn bất ngờ rút tay về
- Không cần xin lỗi ! Dù gì thì tao cũng không đói - Nó
- Nhưng.....- Hắn
Nó cắt ngang lời hắn
- Im ! Giờ tao muốn ngủ - Nó
Nó lấy chăn chùm kín đầu , quay qua chỗ khác để dễ ngủ hơn
Dù đã nói không cần , nhưng hắn lại cảm thấy rất có lỗi . Nhưng bây giờ hắn lại có một việc quan trọng hơn phải làm
* Phòng sách *
Hắn bước vào , mọi người trừ nó đều có mặt đầy đủ
- Khánh ! Khuya thế rồi cậu còn gọi bọn tôi ra đây làm gì ? - Nhỏ uể oải
- Tao đang rất buồn ngủ đấy ! - Anh
- Có việc gì thì cậu mau nói ! Ai ở đây cũng đang rất mệt - Cậu
Hắn im lặng một lúc , khẽ hít một hơi thật sâu như để lấy lại tinh thần , bắt đầu lên tiếng
- Tôi cần mọi người giúp tôi ! - Hắn
- Giúp ? Mà giúp cái gì ? - Mọi người đồng thanh
Hắn im lặng , sau một lúc lại tiếp tục cất lời
- Giúp tôi đi.....Chỉ tôi cách để cầu hôn An - Hắn