Chương 21: Chúng Ta Đã Biết Nhau Từ Trước
Cả bọn chẳng ai nói ai câu nào liền lên lớp , Kiệt ngồi ngay sau nó khiến hắn vừa nhìn đã thấy chướng mắt . Cô giáo đang giảng bài trên bảng nên chẳng ai đẻ ý đến bàn của bọn nó
- Mà hai người gặp bao lâu mà yêu nhau được thế ? - Kiệt nói nhỏ với nó
- Vài tháng - Nó trả lời
Kiệt nhìn sang hắn , cảm giác gì đó kì lạ . Nó trước giờ chẳng tin tưởng tuyệt đối vào ai , làm bạn cũng không được huống gì đến người yêu . Đến cả Kiệt cũng phải mất gần mấy tháng trời mới kết bạn được với nó rồi thân nhau đến bây giờ đấy , vậy mà hắn chỉ mới chuyển vào trường đã khiến nó có thể tin tưởng tuyệt đối đến vậy
* Ra chơi *
Kiệt kéo nó lên sân thượng , còn không cho ai đi cùng . Hắn tính đi theo nó mà bị mấy người kia chặn lại làm hắn nổi giận mà đi đâu mất
* sân thượng *
Trên sân thượng , cả hai đang nhìn nhau . Kiệt dựa vào ban công , nó dựa vào tường
- Nói em nghe đi ! Làm cách nào mà tên đó lấy được sự tin tưởng của chị ? - Kiệt
- Tên đó.. ý em là Khánh - Nó nhìn Kiệt
- Ừ , chính hắn đó - Kiệt
- Vậy thì chị sẽ trả lời em...đó là cả hai đã biết nhau từ trước - Nó khẽ cười
- CÁI GÌ ? Quen biết nhau từ trước - Kiệt bất ngờ
- Ờ ! Không biết anh ta có biết hay không , nhưng chị có thể khẳng định rằng chị và Khánh đã biết nhau từ trước - Nó ngước mặt lên cười , khẽ cười
* 10 năm trước *
Bảo An - Nó , năm đó nó đã về Việt Nam và nơi đầu tiên nó đến đó là quê hương của mẹ nó . Nó rất thích nơi này , nên định sẽ về đây vài tuần rồi mới về nhà mình ở thành phố . Trong khoảng thời gian đó nó đã làm quen được với một cậu bé , cậu có khuôn mặt điển trai , cả hai biết nhau khi nó đang ngồi đọc sách ở một sân chơi gần đó
- Mình thấy hình như cậu không phải là người ở đây , mình chưa thấy cậu bao giờ - Cậu bé từ đâu đi đến , nhìn nó
( Cậu bé đó là hắn đóa :v )
- Mình rất ít khi đến đây chơi , cậu không biết mình cũng không có gì là lạ - Nó mỉm cười
Họ biết nhau từ đó , cả hai rất chơi thân với nhau . Mỗi ngày đều gặp nhau , cùng chơi nhiều trò chơi và họ cũng quên rằng...mình chưa biết tên của đối phương
Họ vẫn thân với nhau cho đến một ngày . Nó đang ngồi trên xích đu để đọc sách thì hắn đi đến
- Này cậu - Cậu bé nhìn nó
- Chuyện gì ? - Nó mỉm cười
- Có lẽ mình sẽ không được gặp cậu nữa - Mặt cậu bé hiện rõ nỗi buồn
- Sao lại không gặp được nhau , cậu đi đâu sao - Nó buồn bã nhìn cậu bé
- Ừm , mình phải theo ba mẹ lên thành phố rồi , không biết khi nào mới gặp lại cậu nữa vì...có lẽ mình sẽ không quay lại đây nữa - Cậu bé
- Vậy khi nào cậu đi ? - Nó
- Ngày mai mình phải đi rồi - Cậu bé nhìn nó
Cả hai buồn bã ngồi cạnh nhau , chẳng ai nói ai câu nào thì cậu bé chợt lên tiếng
- Cậu cầm lấy cái này đi - Cậu bé đưa cho nó một chiếc nhẫn
Chiếc nhẫn trông thật đơn giản , nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo
- Cầm lấy để làm gì ? - Nó
- Cậu nhớ là đừng bao giờ làm mất nó , vì sau này mình sẽ dựa vào chiếc nhẫn này để tìm cậu - Cậu bé mỉm cười nhìn nó
- Vậy thì mình phải làm sao để tìm được cậu ? - Nó
- Mình cũng có một chiếc y hệt cậu - Cậu bé giơ lên một chiếc nhẫn giống y như của nó
Họ tạm biệt nhau . Rồi cậu bé đi mất , và từ đó họ đã mất liên lạc . Nó thì cũng lên thành phố , luôn giữ chiếc nhẫn bên mình và chợt nhận ra mình đã yêu cái cậu bé đó khi nào mà chẳng hay...