chương 7: Má lúm đồng tiền

“Bánh hấp nhân mứt táo, canh ngỗng trắng hầm nước trong, chim cút sốt nước tương…”

Thị nữ đem từng món đồ ăn đặt lên trên bàn.

“Đại nhân, hôm qua xem ngài dùng món cá còn ngon miệng, hôm nay cố ý dặn dò phòng bếp lại chuẩn bị thêm một phần riêng cho ngài.”

“Tiểu Đào.”

Nguyên Khanh chớp đôi mắt nhìn nàng.

“Phu nhân.”

“Sao không bảo phòng bếp làm thêm một phần cho ta a…”

Nguyên Khanh cúi đầu nhìn chén canh thanh đạm đến cơ hồ không có một tia váng dầu.

“Phu nhân…”

“Lui xuống đi. Hôm nay không cần các ngươi hầu hạ.” Thẩm Quân Trai xua xua tay.

“Uyển Ý đâu?”

Nguyên Khanh nhìn về phía cửa hỏi.

“Nàng ăn ở trong phòng của nàng. Chúng ta ăn của chúng ta.”

Thẩm Quân Trai trước tiên cầm lên đũa, gắp một đũa thịt ngỗng bỏ vào trong chén của y.

Nguyên Khanh lúc này mới miễn cưỡng xốc lên tinh thần.

“Đa tạ đại nhân.”

Ngỗng trắng, nổi danh bến sông cạnh cửa thành, chất thịt non mịn.

Nhưng rõ ràng người thường đều lấy tới ướp, nào có ai mang đi nấu canh! Có Uyển Ý ở một bên ăn cùng còn có ý tứ chút, hiện tại cùng cái lúc ăn và ngủ không nói chuyện Diêm Vương ăn cùng nhau, Nguyên Khanh chỉ cảm thấy một chút hương vị cũng không có.

“Không ăn sao?” Thẩm Quân Trai hỏi.

Nguyên Khanh nhìn hắn một cái.

“Canh cũng không tệ lắm.”

Thẩm Quân Trai múc một muỗng canh vào bát cho y.

“Muốn ăn cái gì? Ngày mai bảo phòng bếp cho ngươi làm.”

Nguyên Khanh ôm chén đầy mong đợi mà nhìn hắn.

“Thật sự?”

“Ngẫu nhiên một lần. Có thể.”

Thẩm Quân Trai cắn một ngụm bánh hấp, dùng chiếc đũa gắp phía trong nhân mứt táo đút cho y, có chút thiên nhiên vị ngọt thanh.

Dỗ y mỗi món đều ăn một ít, lại uống thêm nửa chén canh ngỗng, Nguyên Khanh dùng cái muỗng chọn từng cái chọn không muốn canh thịt.

“Tất cả đều là canh suông, lại không cho muối.”

Y nhìn đến, hắn rõ ràng chính là gạt người.

“Không ăn, lời nói mới vừa rồi trở coi như không có.”

Thẩm Quân Trai cũng không nhìn y, bưng lên chén canh uống từng ngụm chậm rãi, thản nhiên lại tự đắc.

Uy hϊếp y sao.

Nguyên Khanh thiếu chút nữa đem đáy chén nhìn chằm chằm ra cái động tới, bị hắn bắt đem cả chén canh đều uống hết.

Dùng xong cơm chiều, hai người đều rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Quân Trai ngồi ở một bên xem Nguyên Khanh sao kinh.

Sau khi được lang trung bắt mạch ra có thai, Nguyên Khanh mỗi ngày đều sao chép《 Kinh dược sư lưu ly quang như lai bổn nguyện công đức 》 vì thai nhi cầu phúc. Bởi vì chính mình sinh ra liền… Cho nên Nguyên Khanh phá lệ thành tâm khẩn cầu chính mình hài tử có thể bình an khoẻ mạnh.

Nguyên Khanh viết chữ đọc sách chính là kinh Phật, có lẽ chính là như thế nguyên nhân, Thẩm Quân Trai xem hắn viết chữ đều nhiều điểm phật tính mà người thế tục trong người không có, mỏng mà không đọng , nhu hòa yên lặng.

Thẩm Quân Trai thích xem hắn viết chữ.

Sao chép xong, Nguyên Khanh tự mình đem bút mực thu thập thỏa đáng, Thẩm Quân Trai mới mở miệng.

“Ta đêm nay về thư phòng ngủ.”

Nguyên Khanh như là một lòng đều chỉ có trong tay kinh thư, khuôn mặt héo héo mà gật gật đầu.

Rõ ràng là săn sóc muốn cho y ngủ đến kiên định một chút, có người lại không nhận tâm tư của hắn.

Thẩm Quân Trai nhẹ nhàng tự nhiên mà buông xuống màn lụa, cởi ra giày vớ lên giường.

“Không phải nói đi thư phòng ngủ sao?”

Nguyên Khanh vừa nói vừa hướng trong giường xê dịch, đôi măt lộ ra ngoài chăn tìm tòi nghiên cứu mà hướng hắn liếc liếc.

Thẩm Quân Trai không lên tiếng, kéo lên chăn che đến ngực cả hai.

Nguyên Khanh không nghĩ tìm thêm chuyện bất lợi cho mình, sợ hắn không thành thật, quy quy củ củ mà nằm thẳng, rút lại ở chính mình địa bàn.

Chính sắp đi vào giấc ngủ sâu, mơ mơ màng màng cảm giác có người gặm chính mình cổ, Nguyên Khanh đưa tay ra đẩy một phen, sờ đến một mảnh nửa thân trần ngực. Vốn dĩ đêm hè đã đủ nhiệt, thân thể Thẩm Quân Trai lại nóng như mang một đoàn hỏa.

Kia ôm ấp đem lửa cũng đốt tới trên người mình, mẫn cảm da thịt chịu không được như vậy mạnh mẽ mà lại hút lại cắn, Nguyên Khanh yếu ớt mà nhẹ thở hổn hển vài tiếng.

Ai biết nam nhân càng hứng khởi.

“Thẩm Quân Trai!”

tức giận khi đang muốn ngủ lại bị người đánh thức, Nguyên Khanh nửa híp mắt cào hắn một chút.

“Có còn ngủ hay không?”

Thẩm Quân Trai cũng không biết tối nay cọng dây thần kinh nào không đúng. Vốn dĩ hắn thật không có ý khí dễ y, nhưng khi nằm ở trên giường, liền nhớ tới buổi chiều y nói với hắn lời nói.

Nguyên Khanh không oan uổng cho hắn, mới vừa thành thân lúc ấy, chính hắn đều không muốn cùng y nhiều lời nói mấy câu. Nào biết trời xui đất khiến nếm tới rồi tư vị, thế nhưng lần nữa mà thực tủy biết vị. Nghĩ đến kia một đoạn thời gian chẳng phân biệt ngày đêm hoang đường, hắn thân thể lại sao có thể an phận nằm yên.

Tối nay Tiểu Đào gác đêm, Thẩm Quân Trai biết y da mặt mỏng, nâng một bàn tay bưng kín miệng y, sợ y kêu rên ra tiếng, không quên ăn nói khép nép dỗ ngọt y ngoan chút.

“Khanh Khanh,bảo bảo, ta chỉ đi vào phía trước, mười lăm phút, làm ra tới liền ngủ.”

Nguyên Khanh còn không có đáp ứng, một cái tay khác của hắn cũng đã không thành thật mà sờ soạng. Thẩm Quân Trai chỉ đành có thể lấy tay che kín miệng y.

Phía bên dưới chăn y nhìn không thấy, Nguyên Khanh eo mềm đến lợi hại, chỉ có thể giống như lục bình trong tựa vào nam nhân rắn chắc bả vai, khuôn mặt nhỏ hồng đào đỏ ửng cũng đáng thương mà dựa qua đi.

Thẩm Quân Trai đúng lúc buông lỏng ra tay, mặt dán sát vào má thịt đầy đặn của y, như thế thân mật mà thì thầm.

“Ngoan ngoãn, muốn kêu cứ kêu, các nàng nghe không thấy. Kêu nhỏ giọng chút.”

Nguyên Khanh tức giận mà liếc hắn một cái, há miệng ở trên bờ vai của hắn cắn một ngụm. Y vẫn luôn chịu đựng không ra tiếng, đến cuối cùng răng tê mỏi chịu không nổi mới nhả ra.

Ngay từ đầu y không quá thoải mái, nhưng đến lúc sau chính y cũng hưởng thụ tới rồi sung sướиɠ. Cảm nhận được Thẩm Quân Trai săn sóc giúp y kéo dài kɧoáı ©ảʍ, Nguyên Khanh liền duỗi ra lưỡi liếʍ hôn hắn trên cằm mồ hôi, nhìn hắn cười.

“Ngủ.”

Y cười cười làm lộ ra bên má lúm đồng tiền. Sạch sẽ lại ngây thơ.

Nguyên Khanh xốc lên một cái sạch sẽ chăn muốn chui vào đi, còn không có hoàn toàn chui vào đã bị nam nhân bắt trở lại, nguy hiểm mà cắn y cần cổ, một chút một chút mà liếʍ ướt.

Thẩm Quân Trai cầm tay y đi xuống sờ, mười ngón nhỏ nhắn đầy đặn, hết sức mềm mại. Từ sau cổ vẫn luôn hôn đến cằm rồi tới bên má đào, đầu lưỡi chống má lúm đồng tiền nhẹ nhàng mà liếʍ.

“Còn có ta đâu?”