Lại một lần nữa đến chùa Thanh Sơn, tâm cảnh đã là bất đồng.
Thẩm Quân Trai thả chậm lại bước chân, xoay người nhìn xuống người phía sau, cách hơn mười bậc thang Nguyên Khanh má đào ửng đỏ, nhè nhẹ thở dốc nỗ lực theo kịp bước chân của hắn.
Bước lên bậc cuối cùng cũng nhìn thấy chùa Thanh Sơn thấp thoáng sau rừng trúc, Thẩm Quân Trai bồi Nguyên Khanh đi dâng hương. Nguyên Khanh cùng trụ trì có quen biết, cho nên ở một bên nói chuyện. Thẩm Quân Trai không muốn quấy rầy, thế là tìm một tiểu hòa thượng dẫn hắn đi quyên góp chút tiền công đức mua nhang đèn dầu mè.
Đến khi Thẩm Quân Trai quay lại, vừa lúc thấy Nguyên Khanh từ ống tay áo lấy một xấp giấy đưa cho trụ trì. Hắn tưởng Nguyên Khanh quyên góp công đức bằng ngân phiếu.
Trên xe ngựa trở về thành, Thẩm Quân Trai hỏi tới, Nguyên Khanh lắc lắc đầu nói không phải.
Thẩm Quân Trai không biết có phải chính mình hoa mắt hay không, hắn cảm giác người trước mặt đôi mắt lập tức tỏa sáng.
Nguyên Khanh do dự một lát, trong lòng lại giấu không được mọi chuyện với hắn, y làm chuyện tốt muốn cho hắn biết, lại sợ hắn nhìn ra tới y sốt ruột muốn tranh công.
Nhưng nghĩ đến việc sáng mai sáng sớm Thẩm Quân Trai liền đi rồi, đường xá xa xôi núi non hiểm trở. Nguyên Khanh chưa từng đi nơi nào xa nhà quá như thế. Nhưng vô luận như thế nào, từ trước là người trong vương phủ che chở y, hiện tại lại là phu quân của y, Thẩm Quân Trai che chở , bọn họ là phu thê, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Nguyên Khanh vẫn là tưởng quan tâm hắn.
“Ta đã nhiều ngày sao chép được chút kinh thư, hôm nay liền giao cho trụ trì, nhờ thầy mỗi ngày tụng kinh niệm phật, hy vọng vong hồn của những nạn dân đó có thể sớm ngày đầu thai chuyển kiếp. Nha đúng rồi… Trụ trì đưa lại cho ta cái này.”
Nguyên Khanh từ trong cổ tay áo lấy ra hai cái túi thơm.
“Đây là túi thơm của Phật đường, bên trong là bột hương đã được cúng lễ, có thể trừ tà an thần, phù hộ bình an. Đại nhân mang một cái ở trên người đi, này cái ta treo ở đầu giường.”
Nguyên Khanh rũ mắt, đem túi thơm để vào lòng bàn tay hắn.
Làm đều cũng đã làm, y lại không dám nhìn phản ứng của hắn, sợ hắn mắng mình tự tiện xen vào việc của người khác.
Thẩm Quân Trai bình tĩnh tự nhiên mà nhận lấy, treo lên cùng ngọc bội ở bên hông.
“Cảm tạ phu nhân.”
Hôm sau sáng sớm, khi Thẩm Quân Trai hành trang đơn giản mà rời đi kinh thành, Nguyên Khanh vẫn còn ở trên giường ngủ mơ. Sau khi tỉnh lại biết chuyện Thẩm Quân Trai đã sớm xuất hành, y uể oải trở mình trốn vào trong chăn.
Trước khi đi nhìn cũng không nghĩ nhìn y một chút, liền cơ hội cùng hắn nói một câu đi đường cẩn thận cũng đều không cho y.
Giang Nam xa như vậy, hắn còn muốn đi nhiều địa phương như thế, đi như vậy lâu, ai biết có thể hay không xảy ra chuyện gì a, nếu hắn xảy ra chuyện chính mình làm sao bây giờ…
Nguyên Khanh vẫn cứ như vậy mà tưởng tượng, càng nghĩ càng xa, xa đến nước mắt của y đều rơi xuống, Nguyên Khanh nghiêng đầu đem nước mắt bôi lên trên gối, tay luồn xuống dưới gối bỗng chốc chạm đến thứ gì đó, y sờ sờ nghi hoặc mà lôi ra một quyển sách hơi mỏng.
Trên mặt bìa sách viết 《 Kinh thi 》 mấy chữ.
Nguyên Khanh ngồi dậy, tò mò mà sờ sờ bìa sách, Thẩm Quân Trai để lại cho y sao?
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”*
***Câu thơ đầu tiên trong bài thơ Quan Thư關雎 QUAN THƯ關 關 雎 鳩, Quan quan thư cưu 在 河 之 洲。 Tại hà chi châu.窈 窕 淑 女, Yểu điệu thục nữ,君 子 好 逑。 Quân tử hảo cầu參 差 荇 菜, Sâm si hạnh thái,左 右 流 之。 Tả hữu lưu chi窈 窕 淑 女, Yểu điệu thục nữ,寤 寐 求 之。 Ngụ mị cầu chi.求 之 不 得, Cầu chi bất đắc,寤 寐 思 服。 Ngụ mị tư phục悠 哉 悠 哉。 Du tai! Du tai! 輾 轉 反 側。 Triển chuyển phản trắc.參 差 荇 菜, Sâm si hạnh thái,左 右 採 之。 Tả hữu thái chi窈 窕 淑 女, Yểu điệu thục nữ,琴 瑟 友 之。 Cầm sắt hữu chi參 差 荇 菜, Sâm si hạnh thái左 右 芼 之。 Tả hữu mạo chi窈 窕 淑 女。 Yểu điệu thục nữ.鐘 鼓 樂 之。 Chung cổ lạc chi *Khuyết danhDịch nghĩa: QUAN THƯ (CHIM THƯ KÊU)Rau hạnh mọc so le um tùm Cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy Người con gái hiền thục dịu dàng Ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàngMơ tưởng đến nàng mà không được gặp Thức ngủ đều mong nhớ Ôi ! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn trọc trăn trởRau hạnh mọc so le um tùm Hái bên trái rồi hái bên phải Người con gái hiền thục dịu dàng Ta ước mong được cùng nàng kết duyên cầm sắt Rau hạnh mọc so le um tùm Chọn hái cả bên trái rồi bên phải Người con gái hiền thục dịu dàng Ta muốn giúp cho nàng vui bằng tiếng chuông trốngY không có chút nào hứng thú, lại lật lật trang sách, thẳng đến khi đem cả quyển lật ra xem, mới phát hiện trang cuối cùng kẹp một trương tự tiên*, mặt trên viết: Sau khi đọc xong, cầm quyển sách này đến Tàng Kinh Các.
*** Tự tiên: giấy viết thưNguyên Khanh cầm tờ giấy che miệng cười.
Hắn cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm, đi hai ba tháng vẫn còn biết để lại cho y chút việc vui.