Thẩm Quân Trai nghiêng người nhìn sang thấy Nguyên Khanh dù đang trong giấc mộng cũng đều khẽ chau lại mày liễu, ngón tay hắn mới vừa chạm vào bả vai của y lại lập tức thu trở về.
Thẩm Quân Trai một lần nữa quay người nằm thẳng, nhìn chăm chú vào điêu khắc hình con dơi trên đỉnh giường.
Hắn nghĩ rời kinh, là bởi vì…trong lòng hắn bắt đầu xảy ra biến hóa.
Có lẽ, trước đây thời điểm hắn còn chưa có dã tâm làm lên chuyện lớn, từ những câu chuyện xưa trong thoại bản, làm cho hắn cũng tưởng tìm được một người tâm duyệt cùng chính mình cử án tề mi*. Nhưng từ khi bước vào con đường làm quan, tâm tư này đã sớm bị hắn lãng quên tại nơi nào.
*** Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” 孟光 dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): “tương kính như tân” 相敬如賓. Cũng nói là “Mạnh Quang cử án” 孟光舉案, “tề mi cử án” 齊眉舉案.***
Nhưng là cho dù như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ cưới một người nam nhân làm vợ.
Nhưng có lẽ…Nguyên Khanh hình như cũng không hẳn là nam nhân?
Thẩm Quân Trai có chút bực bội trở mình đưa lưng về phía Nguyên Khanh.
Hắn cũng không phải nói là lấy nam tử là không tốt.
Từ những lần đi xuống tuần tra ở các địa phương trước kia, tự nhiên cũng có không ít kẻ muốn hối lộ nịnh hót mà dẫn hắn đến những chốn tầm hoa vấn liễu*, hắn tự nhiên cũng biết đến cái gì là Long Dương chi hảo*, cũng biết hai người nam nhân cũng có thể… Làm những chuyện phòng the.
*** Tầm hoa vấn liễu: Tìm cây hoa nhưng lại hỏi cây liễu, ý chỉ tìm chơi gái.***
*** Long Dương chi hảo: Ý chỉ mối tình đồng giới nam. The điển cố Long Dương Quân là tên một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng. Có một ngày, Long Dương Quân ngồi câu cá cùng Ngụy vương trên thuyền, Long Dương Quân câu được một lúc mười mấy con cá mà cá đến cắn câu ngày càng nhiều. Nhìn thấy những con cá nhảy tung tăng, Long Dương Quân đột nhiên khóc nức nở. Nguỵ Vương cho là có điều phiền muộn, mới hỏi nguyên nhân.Long Dương Quân đáp rằng: “Thần cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là vua của loài cá mà thôi”. Ngụy vương không hiểu, mới hỏi lý do. Long Dương Quân giải thích cho Ngụy vương rằng: “Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”.Ngụy vương nghe thấy, bất giác cười lớn: “Sao có những lời nói đồn đại như thế mà ái khanh không nói cho quả nhân nghe sớm!”. Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận về việc của Long Dương Quân, nếu bị phát hiện sẽ bị gϊếŧ mà không cần định tội. Long Dương Quân được nhìn thấy sắc lệnh đó, đương nhiên cười tươi rạng rỡ. Ngụy vương nhìn thấy sủng thần của mình mặt mày tươi tỉnh, lại càng mê đắm hơn. Câu thành ngữ “mê Long Dương” cũng bắt nguồn từ mối tình đồng giới này.***
Nhưng hắn… Chưa từng bao giờ có phản ứng thân thể đối nam tử.
Không chỉ đối với nam nhân, bởi vì Thẩm Quân Trai vẫn luôn khắc kỷ thủ lễ*, cho nên hắn cũng vẫn chưa từng cùng nữ nhân có hành vi vượt qua lễ nghĩa.
***Khắc kỷ: Kiềm chế lòng dục của mình để tu dưỡng theo một khuôn khổ đạo đức.
Thủ lễ: Tôn trọng lễ nghĩa, khuôn phép, cách thức đúng lễ theo Nho giáo, đề cao lối sống trọng phép nước, giữ phép nhà của người xưa.***Nhưng bất luận trước kia có như thế nào thì Thẩm Quân Trai biết, bây giờ hắn đối với thê tử của mình bắt đầu nảy sinh du͙© vọиɠ.
Cho nên trong khoảng thời gian vừa qua, Thẩm Quân Trai vẫn luôn đều suy nghĩ cách hóa giải khúc mắc trong lòng chính mình, hắn quyết định thử một lần.
Nếu thật là hắn đối với Nguyên Khanh có cảm xúc, hắn liền đối với y hết lòng.
Nếu không đúng, thì cùng lắm lại quá hai năm, hắn nạp thêm thϊếp, đến lúc đó đối với Trang vương phủ, đối Thánh Thượng, đều có công đạo.
Thẩm Quân Trai hít sâu một hơi quay người lại, nhìn Nguyên Khanh.
Hắn nghiêng người chống khuỷu tay nâng lên thân mình, cúi đầu về trước nhìn thoáng qua, rõ ràng trong nhà không có một bóng người, hắn lại như là làm trộm.
Đem chăn của Nguyên Khanh lôi đi xuống, kéo xuống đến bình thản bụng nhỏ, cách áσ ɭóŧ màu trắng bạc như trăng non, chất liệu vải vừa óng ánh mềm mịn vừa mỏng nhẹ, hắn mơ hồ có thể thấy áo yếm màu xanh ở bên trong, Thẩm Quân Trai dùng ngón tay đẩy ra vạt áo của y, hai sợi dây yếm thanh mảnh tinh tế màu xanh ngọc, xiết chặt vào da thịt trắng nõn của Nguyên Khanh, vắt qua xương quai xanh vòng ra sau cổ buộc thành một cái nút thắt nhỏ.
Đầu nút buộc ôn thuần mà rũ xuống, phảng phất như hắn chỉ cần túm chặt nhẹ nhàng kéo, liền sẽ hiểu chuyện mà tản ra.
Thẩm Quân Trai ngừng thở, ngẩng đầu quan sát phản ứng của Nguyên Khanh. Thấy y vẫn say giấc liền đem bàn tay nhẹ nhàng mà bao lại bầu ngực hơi hơi phập phồng, sau đó lòng bàn tay thoáng dùng sức, nắn bóp một chút.
Mềm.
Thật sự.
Thẩm Quân Trai ngừng lại một chút, đến giờ phút này, hắn vẫn không cảm thấy một chút phiền chán nào.
Ngón tay hắn chuyển đến nút thắt dây yếm hắn sau cổ y, nhẹ nhàng kéo một chút, đầu dây liền tản ra. Thẩm Quân Trai nuốt nuốt nước bọt, lòng bàn tay đột nhiên bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, Nguyên Khanh mặc áσ ɭóŧ kiểu nữ, hắn không biết cách cởi nút buộc, chỉ có thể kéo vạt áo hướng hai bên đẩy ra, lộ ra yếm.
Thẩm Quân Trai lúc này mới thấy rõ, trên mặt yếm còn thêu một vòng ánh trăng.
Hẳn là ánh trăng, hình dạng lưỡi liềm giống trăng non, kích thước lớn nhỏ như nhau.
Thẩm Quân Trai túm túm yếm kéo đi xuống, lộ ra một nửa mềm mại bầu vυ", lại không thể kéo đi xuống được nữa, Thẩm Quân Trai thái dương bắt đầu đổ mồ hôi, áσ ɭóŧ của y thật khó cởi.
Hai luồng mềm thịt ngoan ngoãn mà nằm ở trong yếm, ở giữa hai bầu ngực một chút khe rãnh nhợt nhạt, Thẩm Quân Trai lấy ngón trỏ sờ sờ, không thể che hết được ngón tay của hắn. Nhưng thật non mềm, hắn đã quen nhìn nam nhân da dày thịt béo, chưa từng được sờ qua da thịt non mịn như thế, mịn đến mức hắn nhịn không được dùng lòng bàn tay bắt đầu xoa nắn, phảng phất trong nháy mắt chỉ còn lại cảm xúc tuyệt diệu trong lòng bàn tay.
Thẩm Quân Trai tưởng nhìn kỹ hơn, thế là lại chưa từ bỏ ý định cố gắng lăn lộn tháo ra áo yếm cùng áσ ɭóŧ, lăn lộn đến hai người đều dồn dập thở dốc.
Sau đó, Thẩm Quân Trai phát hiện, cái kia tiểu ánh trăng lưỡi liềm cũng nhếch lên tới.
Như là bị cái gì đỉnh đi lên.
Thẩm Quân Trai sờ sờ mặt hình thêu, một vòng ánh trăng, mũi thêu thật tỉ mỉ, không biết có phải hay không chính y làm, nếu là chính y thêu lên, vậy thời điểm thêu nó y nhất định không nghĩ tới sẽ có một ngày bị hắn như vậy sờ đi.
Tiểu trăng non bị đỉnh lên đến càng ngày càng rõ ràng, ánh trăng cong cong đều biến hình.
Thẩm Quân Trai đột nhiên không kiên nhẫn mà tưởng đem yếm lột xuống dưới, hắn muốn nhìn một chút phía dưới anh trăng.
Nhưng không chờ hắn làm ra động tác gì, Nguyên Khanh đột nhiên nhíu chặt mày liễu, Thẩm Quân Trai lập tức dừng lại.
Hắn vội vàng nằm trở về, cái gì cũng không dám làm.
Đợi một hồi lâu, chờ người bên cạnh hắn hô hấp khôi phục nhẹ nhàng đều đặn, Thẩm Quân Trai mới nhẹ nhàng nâng lên tay đem vạt áo của y sửa sang lại như cũ, vuốt phẳng vạt áo bị hắn vò nát, vụng về mà thắt lại dây yếm.
Buộc lại nó so cởi bỏ nó càng khó.
Cuối cùng, Thẩm Quân Trai đột nhiên ôm lấy hắn thê tử, nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái.
Trăng non bị đỉnh lên thời điểm, thân thể của hắn một bộ phận nào đó cũng phản ứng lên như thế.