Chương 5: Bà ngoại nói đúng, cậu không nên sờ loạn đồ vật lung tung!

A Ương vừa tức lại vừa thẹn, nghĩ thầm lúc trước cậu chỉ là tò mò, nào hiếm lạ sờ sờ mầm mầm của cục đá này.

Nhưng sức lực của cậu so với Nhai Thạch không tính là cái gì, sau khi tránh vài lần, thế nhưng quần cũng bị đối phương kéo xuống một chút, làm cho khuôn mặt của cậu đỏ bừng, vành mắt cũng đi theo gấp đến độ có chút hồng hồng, liều mạng muốn đem quần của mình kéo lên.

Nhai Thạch một tay ôm eo A Ương, một tay cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ vừa lộ ra của cậu.

“Cậu làm gì!” A Ương run lên một chút, đẩy bàn tay của Nhai Thạch ra, muốn đứng lên chạy trốn, “Đừng niết……”

Đẩy cũng không thể đẩy, A Ương liền thử véo đánh đối phương, nhưng tảng đá yêu này căn bản không biết đau, còn tưởng rằng cậu đang đùa giỡn.

Nhai Thạch học theo động tác của cậu, cũng trên dưới vuốt ve lên xuống tiểu côn ŧᏂịŧ, ép hai đùi A Ương kẹp chặt lại ma xát đại côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa cứng của mình.

A Ương cảm thấy thẹn cực kỳ, cậu nhắm hai mắt lại không dám nhìn bộ dáng hiện tại của hai người. Cậu muốn kêu Nhai Thạch dừng lại, kết quả vừa mới mở miệng ra giọng nói lại nghe giống như đang làm nũng.

Sau này cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tới ngồi trên tảng đá này nữa!

A Ương trong lòng đang nghĩ ngợi như vậy, đột nhiên cảm thấy phía trước hơi hơi đau xót, vừa trợn mắt nhìn lại phát hiện một cái dây leo tinh tế từ cổ tay áo của đối phương lan tràn ra, quấn lên tiểu côn ŧᏂịŧ, chui vào bên trong miệng qυყ đầυ của cậu

Ách!

A Ương duỗi tay muốn lấy nó ra, kết quả dây leo kia lại đi vào càng sâu hơn.

“Đau……”

A Ương rút không được dây leo ra, bị đau đến chảy hai giọt nước mắt, chân bị cọ xát cũng đau đến chảy ra một tầng mồ hôi mỏng

“Không cần, cậu buông tôi ra! Tôi phải đi……”

Kết quả càng nhiều dây leo tinh tế mọc ra cuốn lấy chân của cậu, đem quần của cậu hoàn toàn kéo xuống, ném trên khoảng đất trống mà cậu với không đến.

“A Ương……”

Nhai Thạch cọ cọ lên trên cổ của cậu, đem hai chân của A Ương mở rộng ra, để cho hai chân của cậu vòng qua eo của mình, đại côn ŧᏂịŧ cứng như đá vừa lúc đánh vào mông thịt mềm mại.

A Ương càng ngày càng sợ hãi, cậu thở phì phò, bị dọa đến chảy ra một ít nướ© ŧıểυ. Khi dây leo đi vào một vị trí không sai biệt lắm, liền ở bên trong chảy ra chút chút chất lỏng dính dính lành lạnh.

…… Là cái gì a!

A Ương sắp khóc ra tới nơi rồi, cậu duỗi tay muốn tiếp tục kéo dây leo kia ra, kết quả dây leo giống như có ý thức riêng tiếp tục thọc vào rút ra ở bên trong.

A Ương vừa đau lại vừa trướng, bụng dưới dần dần nóng lên. Cậu muốn đem thân mình cuộn tròn lại, nhưng Nhai Thạch ôm quá chặt, chỉ có thể đem cả người dựa vào trong lòng đối phương.

Thời điểm A Ương cảm thấy chính mình không thể chịu nổi được nữa, dây leo ở phía dưới lại đột nhiên rút ra, làm cho cậu phản ứng không kịp, nướ© ŧıểυ từ bên trong qυყ đầυ liền không ngừng bắn ra. A Ương cảm thấy thẹn vô cùng, cậu vô pháp tiếp thu chuyện bản thân mình tè ra quần, cho nên khi lấy lại tinh thần, cậu liền nỗ lực đem phần nướ© ŧıểυ còn dư lại nghẹn lại.

“A Ương đi tiểu,” Nhai Thạch nói, “A Ương thoải mái sao? Tôi thích xem A Ương đi tiểu.”

…… Gia hỏa này đang nói cái gì vậy a!

A Ương chưa từng trải qua loại sự tình này, đầu của cậu dần nóng lên, muốn đẩy Nhai Thạch ra để chạy trốn, kết quả đã không đẩy được người ta, còn bị người ta đè sấp ở dưới thân, đại côn ŧᏂịŧ thô cứng để ở giữa hai cánh mông của cậu, A Ương muốn bò về phía trước, đại gia hỏa ở phía sau liền theo sát lại, dần dần chen vào bên trong miệng cúc hoa.

A Ương bị đau eo hơi hơi cong lên, tay nắm lấy bùn đất ở trên mặt đất, nức nở nói không ra lời.

Bà ngoại nói đúng, cậu không nên sờ loạn đồ vật lung tung!