Chương 1: Tiểu mầm cây kỳ quái

Sau khi trường học cho nghỉ hè, A Ương liền nói với ba mẹ muốn trở về quê ở với bà ngoại để tránh nóng.

Ở nông thôn xác thật mát mẻ hơn nhiều so với ở thành phố, hơn nữa trên núi có nhiều cây trái còn có cả hoa cỏ, mỗi khi có một cơn gió thổi qua, đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa cỏ thoang thoảng.

A Ương cực kỳ yêu thích bầu không khí yên tĩnh an bình này, cho nên mỗi khi được nghỉ cậu đều sẽ trở về đây.

Ngày thường bà ngoại cũng không có việc gì cần cậu hỗ trợ, nếu như không có việc gì, cậu thường thích ngồi ở trên một tảng đá phía sau núi để đọc sách.

Ngồi hơn nửa tháng, bỗng nhiên có một hôm cậu phát hiện phía dưới tảng đá này có một mầm cây màu trắng, nhìn vô cùng kỳ quái.

A Ương tò mò mà sờ sờ, tiểu mầm cư nhiên ở trong lòng bàn tay cậu mọc ra một lá mầm tinh tế.

Cậu cảm thấy thực hiếm lạ, liền sờ soạng thêm hai cái.

Tiểu mầm liền biến dài hơn, cũng thô hơn, từ bên trong lá mầm tràn ra một ít chất lỏng trong suốt.

Chất lỏng kia ào ạt chảy ra, đem bàn tay của cậu dính ướt còn có một mùi hương dễ chịu nhè nhẹ, A Ương cúi đầu ngửi ngửi, còn nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếʍ thử hai cái.

Cậu chỉ biết cây xấu hổ khi bị sờ vào liền sẽ thu lá lại, chưa từng nghe qua có loại cây bị sờ vào liền sẽ biến lớn.

Thực sự có ý tứ!

A Ương đối với điểm đặc biệt của mầm cây này cảm thấy thật sự hứng thú, nhưng trước khi cậu tiếp tục sờ sờ, liền nghe được tiếng kêu cậu về ăn cơm của bà ngoại ở dưới chân núi.

Cậu không có kể cho bà ngoại về sự việc mình trải qua ở trên núi, buổi tối khi đi ngủ trong lòng còn vẫn luôn nhớ thương, quyết định ngày mai phải sờ sờ mầm cây kỳ quái kia thêm vài lần.

Ngày hôm sau cậu ăn cơm với bà ngoại xong, liền lập tức mang theo sách đi vào trong rừng xem tảng đá kia, lại phát hiện tảng đá cùng tiểu mầm kia đều không thấy đâu.

A Ương ở tại chỗ xoay vài vòng, gãi gãi cái đầu của mình, có chút nghi hoặc.

Một lát sau, cậu nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng sàn sạt, khi ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện phía sau một thân cây có một người thanh niên đang đứng trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lú cái đầu ra trộm nhìn chằm chằm vào cậu.

A Ương chưa từng gặp qua đối phương, nghĩ thầm hẳn là con trai của gia đình nào đó ở trong thôn. Người ở trong thôn này không ít, cậu lại chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về, không quen biết cũng là bình thường.

Cậu không thèm nghĩ nhiều nữa, hiện tại chỉ muốn biết tảng đá cậu hay ngồi đã đi đâu, A Ương nâng tay lên xem như cùng người thanh niên kia chào hỏi, lại tiện hỏi đối phương có biết hay không tảng đá ở nơi này đã chuyển đi đâu.

Người thanh niên nhìn khuôn mặt thanh tú của A Ương, không có trả lời cậu hỏi của cậu, trái lại còn hỏi lại cậu:

“ Cậu tìm tảng đá đó làm gì?”

A Ương nghĩ nghĩ, nói: “ Tôi có thói quen ngồi ở trên tảng đá kia đọc sách, hiện tại không còn nữa, tôi có chút không quen.”

Khi đối phương đi tới gần, A Ương mới phát hiện người thanh niên này chắc cũng chạc tuổi với cậu, nhưng so với cậu thì lại cao hơn nửa đầu, dáng người nhìn tương đối rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay cùng trên đùi đều vô cùng rõ ràng .

Đầu tóc ngắn ngủn, làn da có chút ngăm đen, hẳn là kết quả của việc phơi nắng quanh năm.

Thanh niên cao lớn như vậy đứng ở trước mặt, làm cho A Ương cảm giác có một chút áp bách.

Cậu nuốt nuốt nước miếng một cái, nhịn không được lùi về phía sau một bước.

Trong khi A Ương lui ra phía, người thanh niên cao lớn này lại đột nhiên không nói một lời đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống.

A Ương mở to đôi mắt to tròn, có chút nghi hoặc mà di một tiếng, không biết đối phương đang làm cái gì.

Vành tai của người thanh niên có chút hồng hồng, tựa hồ như là đang rất ngượng ngùng, trầm mặc một hồi lâu, mới rũ đầu xuống thấp, mở miệng nói với A Ương:

“ Cậu tới ngồi đi.”