Chương 23: Điều ước của em

Sở Ngôn Hàm lấy chiếc nhẫn, đeo vào tay phải của cô, hai bên ngón tay đều có nhẫn, cô sẽ không bị ai chú ý đến nữa.

"Ở nhà còn một bất ngờ nữa chờ em về đó".

"Em còn một chút việc nữa, anh đợi một lát đi".

"Việc gì?"

"Em còn bản thảo của vài người nữa, tầm sáu giờ sẽ xong".

"Được, em làm việc đi, anh ngồi đợi em".

Ước chừng một tiếng sau, Song Thuần chỉ hoàn thiện được ba bản thảo, còn hai bản thảo nữa, mắt cô dường như mở không lên nữa rồi, từ từ ngã gục xuống bàn, Sở Ngôn Hàm thấy vậy, lắc đầu cười, đẩy xe lăn sang một bên, lấu chiếc áo khoát đắp lên cho cô, anh kéo ghế ngồi xuống, làm giúp cô số bản thảo còn lại. Sở Ngôn Hàm cái gì cũng biết, một người đàn ông trên cả tuyệt vời.

Khi làm xong, anh vươn vai một cái, rồi nhìn cô, Song Thuần vẫn còn ngủ, có lẽ cô quá mệt mỏi rồi. Thôi vậy để cô ngủ một chút.

- reng reng.....

Sợ đánh thức cô, Sở Ngôn Hàm tắt loa điện thoại, đi ra khỏi phòng làm việc, mới bắt máy:"Tôi nghe"

"Cậu ở đâu mất rồi, chúng tôi đói sắp chết rồi đây?"_Trịnh Lãm than vãn vào điện thoại.

Sở Ngôn Hàm nhìn vẫn dán mắt vào cô vợ nhỏ:"Đợi một chút nữa đi".

"Cậu gà Óng Thuần đang làm gì mà lâu về vậy?"

"Cô ấy đang ngủ".

"......"_Trịnh Lãm bĩu môi, chỉ vì để cho Song Thuần ngủ mà bắt họ đợi bốn tiếng rồi.

Sở Ngôn Hàm không nói gì nữa, tắt máy, rồi trở lại phòng, vừa lúc đó, cô tỉnh giấc, vươn vai một cái:"Quên mất, em còn bản thảo, lại ngủ quên nữa rồi"

"Anh đã làm xong cho em rồi, chúng ta về nhà thôi"

"Vâng".

Song Thuần cùng anh về nhà. Trên đường về cô không ngừng hồi hộp, không biết ở nhà có cái gì mà anh lại úp úp mở mở thần bí như vậy?

Mọi người trong nhà, thấy đèn xe sáng chói, vui mừng, bụng của họ kêu réo đến nhức đầu.

Sở Ngôn Hàm đẩy cô vào, bọn họ hiểu ý tắt hết đèn, cô thắc mắc:"Hàm, nhà cúp điện rồi sao?"

"Không có?"_Sở Ngôn Hàm ghé sát tai cô nói:"Anh chỉ cần đến từ một đến ba, sẽ có điều bất ngờ thứ hai dành cho em".

"Anh làm em bồn chồn quá đj".

"Mau đếm đi".

"Một, hai, ba".

Giọng nói thanh thót, trong trẻo của cô vang lên, ngay sau đó, một ánh sáng tỏa ra, theo bản năng cô lấy tay che mắt lại, dần dần thích nghi được mới lấy ra, một cái bánh kem rất lớn, bao quanh là đèn màu đủ sắc, thì ra đây là bất ngờ tiếp theo anh dành tặng cô.

Nhiều tiếng hát hòa vào nhau, vang lên bài ca sinh nhật. Song Thuần vui đến nỗi xúc động, rưng rưng nước mắt

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn ông xã".

Sở Ngôn Hàm đẩy cô gần hơn:"Mau cầu nguyện đi rồi thổi nến".

Song Thuần chấp tay lại, nói:"Điều ước của em là có thể ở bên cạnh anh"

"Điều đó là tất nhiên rồi"

"Nhưng em vẫn muốn ước"

- ------Còn----