Từ Độc vương phủ đến hoàng cung mất nửa canh giờ đi xe ngựa. Hoàng cung từ xưa đến nay luôn cấm xe ngựa vào bên trong vì thế vừa đến cửa cung, Băng Băng chậm rãi bước xuống xe, ý định tiện thể dạo bộ ngắm cảnh.
Vừa xuống, xuất hiện trước mặt Băng Băng là kiệu phượng của hoàng hậu. Nàng nhìn xung quanh tìm bóng dáng của hoàng hậu nhưng không thấy. Lưu công công(thái giám thân cận của hoàng hậu) vừa thấy Băng Băng, đã vội vàng tiến đến hành lễ.
“Nô tài ra mắt Độc vương phi, hoàng hậu sai nô tài đứng đợi ở đây đón vương phi vào Tĩnh An cung.” Lưu công công nói xong giơ tay mời Băng Băng về phía kiệu phượng.
Lính canh cùng cung nữ xung quanh đều không thể giấu được sự ngạc nhiên. Ai mà chẳng biết kiệu phượng biểu tượng cho cái gì, nó chỉ dành cho hoàng thái hậu và hoàng hậu ngồi. Nay hoàng hậu lại sai Lưu công công mang kiệu phượng đến đón vị vương phi này chứng tỏ hoàng hậu có bao nhiêu phần sủng ái nàng ta.
Bỏ qua ánh mắt dò xét của những người xung quanh Băng Băng rất tự nhiên bước tới kiệu ngồi xuống. Lan Nhi Tình Nhi đi bên ngoài kiệu hộ tống.
Đến Tĩnh An cung, nơi này vẫn không thay đổi một chút nào, thứ thay đổi duy nhất chính là chủ nhân của nó. Băng Băng còn nhớ lần đầu tiên khi bản thân tiến vào nơi này, một cảm giác thân thuộc ập đến nhưng nàng không thể nào nhận biết được cái cảm giác thân thuộc đó là gì. Chính giữa cung là một vườn hoa, cạnh đặt một bộ bàn ghế cẩm thạch. Hoàng hậu đang nằm trên một chiếc nghế quý phi gần đó nhắm mắt dưỡng thần, nhìn nàng ta lúc này thật là thư thái, không thể không công nhận dung mạo của nàng không kém gì so với sắc hoa bên cạnh, thanh thuần thoát tục.
Băng Băng ngây ngốc nhìn Hoàng hậu, một hình ảnh mờ mờ xuất hiện trong đầu nàng. Một nữ tử nằm trên ghế quý phi, an tĩnh nhắm mắt. Nhưng không hiểu sao nàng không thể nhớ rõ mặt của nữ tử đó.
Hoàng hậu đang yên tĩnh nghỉ ngơi đột nhiên trợn tròn mắt ngồi bật dậy, trên trán bắt đầu xuất hiện từng lớp mồ hôi, khuôn mặt nàng ta không giấu được nỗi sợ hãi, đôi môi run rẩy lắp bắp mấy từ không rõ. Băng Băng là người học võ khinh công không hề tệ, cho nên có nghe được cũng là chuyện bình thường không đáng nói.
Hoàng hậu lập đi lập lại một câu: “Ta không sai…do các ngươi…các ngươi cản đường chàng” “Bảo Tri, cô ta chết là đúng…” Câu trước thì Băng Băng mờ mịt không hiểu nhưng câu sau làm nàng sững người lại. Bảo Tri, đó không phải là tên di nương sao? Hay, đó chỉ là trùng tên? Nhưng nếu là di nương thật thì chết là đúng là ý gì? Như vậy là vẫn còn ẩn tình trong chuyện này? Hoàng hậu rối rắm một hồi xong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lấy ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, quay đầu lại, thấy Băng Băng đang đứng sững sờ tại chỗ, trong mắt nàng ta hiện ra một tia sủng nịnh.
“Băng Nhi đến rồi sao, lại đây ngồi với ta.” Băng Băng hoàn hồn nở một nụ cười ngây thơ đúng tuổi đến bên cạnh hoàng hậu. Hoàng hậu đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho Băng Băng đi đến chỗ bộ bàn ghế cẩm thạch ngồi. Ra dấu cho Lưu công công ở đằng xa dâng trà. Sở dĩ Lưu công công đứng đằng xa là vì lúc nghỉ ngơi hoàng hậu không thích ai ở kế bên.
Quay sang Băng Băng, hoàng hậu nở nụ cười: “Băng Nhi vừa xuất giá đã quên ai gia rồi sao? Ta không truyền chỉ gọi thì không biết bao lâu mới gặp được con đây”. Nghe vậy Băng Băng ôm tay hoàng hậu làm nũng.
“ Nghĩa mẫu, người nghĩ xấu cho Băng Nhi nha, Băng Nhi nhớ người chết đi được a”
“Càng ngày càng dẻo miệng nga.” Hoàng hậu cười tiện thể đưa tay véo yêu mũi nàng. Hai người vui vẻ trò chuyện được một lúc lâu, một tiểu thái giám vội vã chạy vào, nói nhỏ vào tai Lưu công công. Mặt của Lưu công công biến đổi, bảo tiểu thái giám rời đi trước, ông đến bên hoàng hậu, nhẹ giọng run rẩy: “Hoàng hậu, chuyện lớn rồi”
“Là chuyện gì?” Hoàng hậu sắc mặt không đổi nghiêm nghị ngồi ở ghế cẩm thạch nàng ta vẫn luôn giữ vững biểu hiện của một Hoàng hậu nên có. Một sự uy nghiêm mà không phải nữ tử nào cũng có được.
“Hoàng thượng…bị…bị…” Lưu công công khó nhọc nói không thành câu. Ai mà không biết Hoàng hậu yêu hoàng thượng như thế nào, chỉ cần chuyện liên quan đến hoàng thượng, người hầu như mất đi lý trí.
Nghe tới, sắc mặt hoàng hậu trầm xuống: “Ngươi mau nói rõ cho ta.”
“Hoàng thượng bị trúng độc ạ, thái y không tìm ra được là loại độc dược gì.” Lời của Lưu công công làm cho Băng Băng chợt nhớ ra. Nàng nhếch mép khẽ cười lạnh trong lòng, độc nàng hạ nếu dễ dàng tìm ra thì nàng cần gì phải phí tâm như thế.
“Sao lại có chuyện đó, bãi giá đến Long Cung” Hoàng hậu sốt ruột đưa tay nhấc váy nhanh chóng rời đi, Băng Băng không nhanh không chậm cũng bước đi phía sau.
~~~~~~~~~~~ Long Cung~~~~~~~~~~
Long cung- Tẩm cung của Hoàng thượng. Khắp nơi toát ra một cỗ khí uy nghiêm của một vị vua nên có. Đại điện là nơi Hoàng thượng thiết triều, phía Tây điện là tẩm cung của Hoàng thượng. Lúc này, không khí cực kì khẩn trương, rất đông thái giám cung nữ đang đứng ở trước cửa chờ gọi sai bảo. Nóng lòng nhất e rằng là các vị thái y, đùa sao đây là tánh mạng vua đó, họ không dám chậm trễ càng sợ phạm phải sai lầm, họ còn muốn giữ cái đầu nha.
Đức công công (thái giám bên cạnh hoàng thượng) sốt ruột nắm chặt hai tay nhìn các vị thái y. Hoàng hậu vội vàng chạy vào làm thái giám đứng ngoài không kịp thông báo. Đức công công thấy Hoàng hậu ý định hành lễ nhưng nàng khoát tay ý bảo miễn.
“Đã tìm ra loại độc hoàng thượng trúng phải chưa?” Hoàng hậu sốt ruột hỏi một vị thái y gần đó.
Các vị thái y còn lại nghe hỏi xong liền rầm một cái quỳ xuống, xấu hổ không dám ngước mặt lên nhìn: “Hoàng hậu thứ tội, chúng thần đã cố hết sức nhưng không thể đoán ra độc Hoàng thượng mắc phải là loại nào.”
“Đức công công” Hoàng hậu lên tiếng: “Hoàng thượng khi nào thì trở nên bất thường?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, lúc hoàng thượng vừa thiết triều xong thì người bảo mệt. Liền về tẩm cung nghỉ ngơi, hơn hai canh giờ mà nô tài vẫn chưa thấy bệ hạ tỉnh, nô tài vào xem thì thấy bệ hạ ngất ở cạnh long sàng người bệ hạ rất nóng. Nô tài nghĩ là cảm mạo lập tức cho gọi thái y đến, được một lúc liền phát hiện môi bệ hạ thâm đen lại. Thái y đến vẫn nhưng vẫn chưa tìm được kết quả.” Đức công công nói.
“Tại sao lại như vậy chứ” Hoàng hậu run rẩy, người nàng ta nghiêng ngả như có thể té xuống ngay lập tức, Lưu công công đứng gần đưa tay cho hoàng hậu vịn vào.
Nhìn sang tất cả vị thái y có mặt, ánh mắt hoàng hậu hiện lên tia lạnh lùng. Triều đình nuôi bọn họ để phục vụ cho quốc gia nhưng bây giờ bọn họ có khác gì như mấy tên phế vật không: “Các ngươi tránh ra cho bổn cung.”
Hoàng hậu đến bên long sang, ngồi mép giường, cầm tay Hoàng thượng lên bắt mạch. Nàng cố bình tâm lại để bắt mạch cho Hoàng thượng.
“Mạch lúc nhanh lúc chậm, người nóng lạnh liên tục thay đổi. Chẳng nhẽ là…” Hoàng hậu khϊếp sợ với ý nghĩ của chính mình. Hoả Hàn trùng, tại sao lại là nó. Loài trùng này rất khó nuôi nên hiếm ai có thể nuôi được nó…
“Hoàng hậu, người phát hiện ra hoàng thượng trúng độc gì rồi sao?” Lão thái y đứng gần Hoàng hậu nhất hỏi: “Đức công công, trong phủ độc vương có người tên Tử thần y đúng không?”
Hoàng hậu không trả lời câu hỏi của lão thái y kia mà quay sang Đức công công hỏi.
“Dạ đúng thưa hoàng hậu”
“Truyền chỉ, triệu Tử thần y vào cung chữa bệnh cho hoàng thượng”
“Dạ, nô tài lĩnh lệnh” Đức công công đi khuất, hoàng hậu phất tay cho đám thái y lui ra.
Băng Băng và Lan Nhi Tình Nhi từ vừa nãy đến giờ vẫn đứng một bên theo dõi tình hình. Băng Băng đã mong ngày này từ rất lâu, đáng lẽ nàng nên vui mừng ngược lại…sao lòng nàng lại cảm thấy khó chịu khi chứng kiến hắn ta sức sống tựa ngọn cỏ dễ dàng bị thổi bay, còn vẻ mặt của bà ta nữa....
Nàng đã quên mất cái tên Tử Thần y kia hắn cũng là đệ tử của phụ thân, bà ta lập tức cho gọi hắn chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì, tự cười giễu chính mình nghĩ, đến cuối cùng bọn họ còn bao nhiêu bí mật mà nàng chưa biết đây.