Chương 16: Gặp lại anh cả

Vu Mặc có một giấc mơ, mơ thấy trước kia bản thân bị mọi người xa lánh bị gia đình ruồng bỏ, hàng ngày đều trải qua cuộc sống đầy đau khổ, thậm chí khi ăn cơm cậu cũng không được phép ngồi trên bàn chung với mọi người, chỉ có thể ôm bát lủi thủi ngồi trong một góc nhà, bị đối xử còn không bằng con chó.

Vu Mặc giật mình tỉnh lại từ trong mộng, không biết từ khi nào nước mắt đã chảy dài xuống hai bên má, chắc là khi nằm mơ cậu đã khóc trong vô thức.

Vì Vu Mặc giật mình nên ngay sau đó Vu Tử Trình cũng đã tỉnh lại.

Vu Tử Trình nhìn qua thấy người mình yêu giống như khóc được một lúc lâu, đôi mắt cũng đã sưng đỏ, đưa tay lên khẽ lau đi vệt nước mắt đau lòng hỏi:

"Mặc Mặc, làm sao vậy? Sao em lại khóc?"

Vu Mặc mím môi tủi thân nói:

"Em gặp ác mộng."

Vu Tử Trình ôm lấy cơ thể em trai mình nhẹ giọng dỗ dành:

"Chẳng qua chỉ là một giấc mộng thôi, ngoan đừng sợ."

"Dạ."

Vu Mặc lau nước mắt, an an tĩnh tĩnh dựa vào l*иg ngực anh trai nhắm mắt lại.

Bời vì buổi chiều Vu Tử Trình cần phải lên lớp, nên không thể ở cạnh Vu Mặc cả ngày được.

Đến trưa Vu Tử Trình ở lại ăn cơm cùng cậu xong rồi mới đi, trước khi đi còn đặc biệt cắn một ngụm vào mông em trai lưu lại dấu vết của mình.

Anh hai đi được một lúc trong phòng bệnh lại trở nên trống vắng, Vu Mặc nhàm chán nghịch điện thoại, rồi xem TV để gϊếŧ thời gian.

Vì Vu Mặc đang mải lướt điện thoại nên không hề chú ý cánh cửa phòng bệnh đã mở ra từ khi nào.

Một bóng dáng cao lớn lặng lẽ đến bên giường bệnh, rũ mắt nhìn người đang nằm trên giường.

Vu Mặc cảm giác phía sau mình có người, quay đầu nhìn qua, cậu giật mình, thật sự có người!, người này lại là anh cả nửa năm không gặp.

Anh cả rất ít khi ở nhà, từ lâu đã đến thành phố khác phát triển sự nghiệp, cả năm chỉ có lễ tết mới về một lần, nhưng sau đó lại lập tức rời đi, Vu Mặc đã rất lâu không gặp anh cả của mình rồi.

Vẻ ngoài của anh vẫn không thay đổi kể từ lần cuối cậu thấy, vẫn là cùng một người trong ấn tượng của Vu Mặc, anh cả có thân hình cao ráo và rất đẹp trai, mặc dù anh rất đẹp nhưng Vu Mặc lại rất sợ vị anh cả này của mình, cậu run rẩy kêu một câu:

"Anh…..anh cả…."

Mặc dù anh cả không trực tiếp làm cậu tổn thương, nhưng trên người anh lại toát ra một vẻ nguy hiểm làm người khác không dám lại gần. Điều này đã làm Vu Mặc vô thức cảm thấy sợ sệt.

Vu Mặc sợ hãi rụt người lại, trông giống với con chuột khi gặp phải con mèo.

Vu Đình thấy em trai trốn tránh mình, trong lòng có chút khó chịu, hắn trực tiếp dùng một tay kéo người còn đang sợ sệt vào trong ngực:

"Tại sao lại trốn?"

Bị anh cả bất ngờ kéo vào ngực, Vu Mặc càng thêm sợ hãi, thanh âm cũng trở nên run rẩy, lắp bắp nói:

"Không…..em không có trốn…"

"Anh nghe nói em bị thương, nên trở về thăm em."

Thật ra việc đến thăm em trai chỉ là cái cớ, Vu Đình biết em mình đã thành niên có thể tiếp nhận các mối quan hệ khác nhau, nên hắn đã cố tình quay về để gặp mặt cậu.

Từ trước đến nay Vu Đình luôn là có sự kiên nhẫn cao, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không muốn nhịn nữa, cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên môi em trai mình.