Chương 2

EDIT: Wioo

Câu nói “chờ một chút” ứ đọng trong cổ họng Nhạc Thiên Linh hồi lâu, cứ như là có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu cô làm trái tim lạnh giá. Chỉ trong một giây, Nhạc Thiên Linh cảm giác như mình đã nếm hết sự “hối hận” của hai mươi năm.

Tiếc là không kịp nữa rồi.

Trần Nhân trả cho cô tờ đơn kín mít con dấu và chữ ký, nói một cách miễn cưỡng: “Tạm biệt Thiên Linh.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cô cứng đờ nhìn tờ đơn nghỉ việc, liếc nhìn Cố Tầm, vẫn còn cố níu kéo hỏi: “Cậu tới đây làm việc hả?”

Cố Tầm lười biếng xoa xoa cổ, nhìn chằm chằm cái máy tính đang giải quyết thủ tục nhậm chức cho mình, “ừ” một tiếng coi như trả lời. Rồi sau đó anh mới chú ý tình huống bấy giờ, quay đầu chậm rãi liếc nhìn đơn xin nghỉ việc trong tay cô. Chợt nhìn thoáng qua, đơn xin nghỉ việc và đơn xin việc hình như không có gì khác nhau.

Thế nên Cố Tầm hỏi: “Cậu cũng vào đây làm à?”

Nhạc Thiên Linh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ tới xin nghỉ việc.”

“À.”

À.

À???

Nhạc Thiên Linh cứng đờ, chậm rãi ngước mắt lên. Chỉ “à” thôi sao?

Cố Tầm thật sự không thể hiện nhiều sự quan tâm hơn cho Nhạc Thiên Linh khi nghe cô nói mình nghỉ việc. Anh cũng không thèm khách sáo chào hỏi, cầm đơn nhậm chức rồi quay đầu đi thẳng.

Lúc đi ngang qua người mình, cô cảm giác được cơn lạnh mà anh mang từ bên ngoài vào còn chưa tan hết, như kim nhọn quét qua gò má cô, đưa tới cảm giác nhói nhẹ.

“Hai người biết nhau à?”

Giọng nói của Trần Nhân đột nhiên kéo Nhạc Thiên Linh về thực tại.

“Dạ?”

“À, đúng rồi.” Trần Nhân tự nhiên nói, “Chị mém quên mất, hai đứa học chung một trường.”

Nói xong, cô ấy phẩy tay với Nhạc Thiên Linh, “Ổn rồi, thủ tục đã xong, em có thể về nhà rồi.”

Nhạc Thiên Linh không lập tức ra khỏi công ty. Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, thỉnh thoảng lại mất hồn nhìn điện thoại. Không bị quấy rầy bởi group chat công ty, bây giờ chỉ còn có tin nhắn từ group chat phòng ngủ là liên tục nhảy ra, vậy mà cô lại cảm thấy không quen chút nào.

Một lúc sau, cô đột nhiên chen vào một câu.

Bánh Quai Chèo: Tao làm xong hết thủ tục nghỉ việc rồi.

Ấn Tuyết: Chúc mừng chúc mừng! Buổi tối đi ăn lẩu hén?!

Bánh Quai Chèo: Nhưng tao hối hận rồi.

Phương Thanh Thanh:?

Ấn Tuyết:?

Bánh Quai Chèo: Bởi vì tao vừa phát hiện, Cố Tầm vừa vào làm ở công ty tao.

Ấn Tuyết:??!!

Phương Thanh Thanh: … Linh, đây là không có duyên phận đấy. Thật, hãy thôi níu kéo đi.

Hai người không có duyên phận thật sao?

Duyên phận luôn là cái vấn đề mà mỗi người một ý, có người cho là bên nhau cả đời là duyên phận, có người lại nghĩ rằng nhìn nhau, tìm thấy nhau trong biển người mênh mông cũng đã là một loại duyên phận.

Vấn đề của Nhạc Thiên Linh thuộc về phần sau.

Khi được hỏi lúc nào rung động, có lẽ người khác sẽ rất khó tìm ra một thời điểm cụ thể. Nhưng Nhạc Thiên Linh nhớ như in lần đầu gặp Cố Tầm, lúc đó trong gió còn thoang thoảng mùi hoa quế.

Đó là tháng chín năm ngoái, nhập học năm ba đại học.

Học viện mỹ thuật nơi Nhạc Thiên Linh theo học cuối cùng cũng chuyển trụ sở từ Tân Giang đến trụ sở chính.

Cây hoa quế cạnh sân bóng rổ nở từng chùm hoa màu vàng óng ánh, vì tò mò sân trường mới nên Nhạc Thiên Linh đứng dưới tàng cây nhìn ngó bốn phía. Một trái bóng đột nhiên bay tới, cô bị sợ tới nổi mất hồn. Lúc này, một nam sinh đi tới từ phía sau lưng cô, thuận tiện giơ tay, thong thả ngăn quả banh kia lại.

Một tình tiết cũ rích.

Nhạc Thiên Linh quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tầm…. Tất cả những khao khát về tình yêu mà cô dựng ra trong hai mươi năm qua, trong tích tắc vẽ nên một bức tranh hoàn hảo rõ ràng.

Ngay ngày hôm sau, mẹ Nhạc Thiên Linh tới Giang Thành công tác, đồng thời hẹn bạn cũ nói chuyện, thuận tiện mang cô theo. Người dì kia cũng dẫn con trai mình theo, nhưng Nhạc Thiên Linh không ngờ con trai dì ấy là Cố Tầm.

Không thể chỉ dùng hai từ “duyên phận” để hình dung, nhất định chính là định mệnh. Nhạc Thiên Linh nghĩ vậy.

Nhưng không như mong ước, bữa cơm hôm đó là ngày mà cô nói chuyện với Cố Tầm nhiều nhất trong một năm qua. Nói là nhiều nhất nhưng thật ra chỉ có bốn năm câu, trong đó đều là những câu trả lời khi bị hai bà mẹ hỏi tới.

Sau đó, Nhạc Thiên Linh cảm giác như Cố Tầm coi cô là người xa lạ vậy.

Trường học rộng lớn, thỉnh thoảng có gặp nhau cũng chỉ gật đầu cúi chào, ngay cả chuyện mở miệng hỏi thăm đều có vẻ dư thừa.

Nhưng mà tình huống bây giờ ….. Cô xin nghỉ việc trước, ngay sau đó Cố Tầm lại tới xin vào làm. Vậy nên hai người không có duyên phận như lời Phương Thanh Thanh nói sao?

Không phải.

Nhạc Thiên Linh nghĩ, biết bao nhiêu công ty, sao cậu ấy lại bước vào công ty này chứ. Rõ ràng là định mệnh, ông trời cũng không muốn hai người phải đi hai lối sau khi tốt nghiệp.

Thế là một loại suy nghĩ day dứt lại mệt mỏi cứ vô hình cuốn lấy cô, khiến cô sinh ra ý nghĩ mãnh liệt rằng mình phải ở lại đây làm việc. Chỉ một mình anh thôi là có thể xóa tan mọi bất mãn của Nhạc Thiên Linh đối với cái công ty này.

Nhưng mà…

Mới vừa nghỉ việc đã hối hận ngay thì có vẻ mất mặt quá, có khi bà chủ lại cảm thấy cô đang đùa giỡn với công việc, đồng nghiệp sẽ cười nhạo bàn tán sau lưng cô.

Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Thiên Linh gục mặt, ngồi ở bàn làm việc rầu rĩ. Cô ngồi đến tận lúc tan làm.

Tăng ca là chuyện như cơm bữa, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng mà tổ trưởng đã nói tối nay đi ăn chung, mọi người cũng đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.

“Đi thôi Thiên Linh.” Tổ trưởng vẫy vẫy tay, “Chúng ta đi xuống lầu ăn cơm.”

Nhạc Thiên Linh định mở miệng từ chối thì nghe đồng nghiệp ở bên cạnh lên tiếng: “Mọi người có biết chưa? Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đổi quản lý rồi đó.”

Nhạc Thiên Linh nheo mắt, nhìn cô ta. Một người đồng nghiệp khác nói: “Đổi quản lý? Tôi cũng biết sẽ có ngày này mà, có gì đâu mà ngạc nhiên.”

“Nhưng quản lý mới là sinh viên năm nay sẽ tốt nghiệp! Nghe nói còn cực kỳ đẹp trai!”

“Thiệt không vậy? Người năm nay tốt nghiệp hả???”

“Thiệt mà.” Tổ trưởng đột nhiên chen vào, sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi ăn, “Khi nãy chị xuống phòng hành chính tận mắt thấy nè, đẹp trai thật, nghe nói còn là hotboy của đại học Nam Kinh nữa đó.”

“Đại học Nam Kinh?” Một người đồng nghiệp vừa nghe thấy từ này lập tức nhìn về phía Nhạc Thiên Linh, “Học chung trường với em hả? Hai người có biết nhau không?”

Nhạc Thiên Linh gật đầu, “Biết.”

“Hả?” Tổ trưởng đột nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Linh, “Nhưng khi nãy chị hỏi cậu ấy có biết em không, cậu ấy lại nói không biết.”

“…”

Khu làm việc nhỏ hẹp đột nhiên yên lặng. Tất cả mọi người vừa lúng túng vừa tò mò nhìn Nhạc Thiên Linh.

Tim cô giống như bị người ta dùng lực đâm vào, nhói lên một cái. Mỗi một hơi hít vào đều đủ khiến cô nghẹt thở. Cũng may lý trí Nhạc Thiên Linh còn chưa bay mất, cô nhanh chóng cười, nói: “Ý em là em có biết cậu ấy, dù sao cũng là người nổi bật mà…”

“À, ra là thế.” Tổ trưởng che miệng cười, “Chị lại nghĩ trùng hợp thế, tưởng rằng em giới thiệu cậu ấy vào làm nên còn đi hỏi rằng người ta có biết em không nữa.”

Nhạc Thiên Linh thản nhiên nói: “Sau này chị muốn biết cái gì thì cứ hỏi em được rồi, nếu không thì….”

Cô cong môi, cười như không cười, “Em còn tưởng rằng tổ trưởng cảm thấy hứng thú một cậu em trai nhỏ hơn chị đấy chứ.”

“…”

Lúc này người ngốc mới không nhận ra hai người đang tỏa ra mùi sát khí, sẵn sàng quất nhau. Thế nên khi Nhạc Thiên Linh nói muốn về nhà, không ai giữ cô lại.

Bởi vì một câu “cậu ấy nói không biết em” của tổ trưởng, Nhạc Thiên Linh tức giận đến mức bỏ lỡ trạm trung chuyển, lãng phí gần nửa tiếng đồng hồ mới trở lại trường học.

Lúc bước vào cổng, trời đã tối, sân thể thao sáng đèn, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời.

Điện thoại di động kêu lên, trên WeChat có người gửi tin nhắn cho cô.

Hotboy trường: Onl game.

Nhạc Thiên Linh nhanh chóng trả lời: “Không chơi”.

Cô không về phòng ngủ ngay mà đi vài vòng quanh sân thể thao. Nhạc Thiên Linh cúi đầu, quấn chặt khăn choàng cổ. Đôi mắt cô vô hồn, nhìn xa xăm, ngó sơ là biết đang thất tình.

Nhạc Thiên Linh mới hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa thể tự mình tiêu hóa hết cảm giác bực dọc, cần đêm tối và gió lạnh trợ giúp thì mới có thể chịu đựng hết nỗi buồn.

Cô biết Cố Tầm không phải là người nhiệt tình, anh lạnh như băng, không thân thiện với tất cả mọi người. Nhưng dù gì cô cũng là con gái của bạn mẹ. Lúc ăn cơm còn bảo với mẹ rằng sẽ quan tâm nhau khi ở trường.

Không tới chữ “bạn” thì thôi đi, đằng này còn không bằng chữ “biết” nữa. Đã vậy cô còn thích Cố Tầm một cách tuyệt vọng nữa chứ.

Đang lúc đau lòng, điện thoại Nhạc Thiên Linh lại không ngừng rung lên.

Hotboy trường: Đâu rồi?

Hotboy trường:?

Hotboy trường: Chờ tôi đem kiệu đến nhà rước cậu à?

Cảm giác chua xót trong lòng cô bị vơi bớt khi bị mấy tin nhắn này quấy rầy. Không có tôi mấy cậu không khiêng súng nổi à?!

Cô nhấn nút gửi tin nhắn thoại, kề điện thoại sát miệng, không có tinh thần nói: “Chúc boss buổi tối vui vẻ. Tôi là người chơi toàn năng Bánh Quai Chèo KD 7,6* sẽ sát cánh bên ngài. Tôi có thể vừa nghe lệnh chỉ huy vừa kéo súng, báo điểm, sống bảo vệ ông chủ chết cầu siêu cho ông chủ, vô vàn ưu điểm chỉ một khuyết điểm là đắt xắt ra miếng. Ông chủ trả tiền nổi không? Không nổi thì tạm biệt.”

* K/D Ratio hay tỉ lệ Kill Death hiểu đơn giản là số lượt gϊếŧ chia trung bình với số lần chết.

Nhạc Thiên Linh ý muốn thể hiện rằng mình không có tâm trạng chơi game.

Chỉ một lúc sau.

Hotboy trường: Bao nhiêu tiền?

Nhạc Thiên Linh nhìn điện thoại, tiện tay nhập một con số vô cùng ngông cuồng.

Bánh Quai Chèo: Một giờ 500 tệ.

Gửi xong câu này, cô bỏ điện thoại lại vào túi, đi qua tiệm trà sữa cạnh đó mua một ly trà sữa nóng. Lòng đã lạnh, không thể để tay lạnh nữa.

Hai mươi phút sau cô mới trở lại phòng ngủ. Lúc cởϊ áσ khoác, cô thuận tiện lấy điện thoại ra, lơ đãng nhìn qua màn hình mới phát hiện có mấy tin nhắn mới.

Nhạc Thiên Linh mở ra nhìn, suýt chút nữa là điện thoại rớt đất.

Hotboy trường: Dạo này cậu thiếu tiền à?

Hotboy trường đã chuyển cho bạn 5000 tệ.

Hotboy trường: Mua mười tiếng trước đã, onl đi.

Hotboy trường: Đâu rồi?

Hotboy trường: Cậu ôm tiền chạy rồi à?