"Đông Lăng là tên của ta, còn muội"
Đúng như Ngọc Tiêu Nhi nghĩ, người con gái trước mặt chính là Đông Lăng, nàng là hầu nữ thân cận của Hoàng Bắc Nguyệt, dựa vào tình huống lúc nãy của nàng thì có lẽ vừa trong thân phận Hí Thiên đi dự yến tiệc về
Như vậy là cô đã bỏ lỡ biết bao nhiêu phân cảnh hấp dẫn của Hoàng Bắc Nguyệt rồi. Ngọc Tiêu Nhi thở dài, Đông Lăng ngồi bên cạnh cảm thấy khó hiểu, bản thân chỉ mới hỏi tên nàng ta thôi mà đã thở dài như vậy rồi. Đương nhiên nàng không biết cô đang nghĩ gì trong đầu vì nếu biết được thì lại càng thêm khó hiểu.
Trông thấy gương mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Đông Lăng, Ngọc Tiêu Nhi vội rút hết tất cả suy nghĩ vừa rồi của mình lại mà quay sang tiếp truyện.
"Muội là Ngọc Tiêu Nhi, từ một nơi rất xa mà đến và không biết vì sao mình lại đến đây nữa", Ngọc Tiêu Nhi bày ra gương mặt buồn sười sượi của mình. Cô thật không biết mình làm sao mà đến đây nữa, còn Đông Lăng thì cảm thấy thương cảm cho nữ hài tử này.
"Cạch", cửa phòng được mở ra, một nữ hài tử khác tầm mười hai tuổi với gương mặt nhỏ nhắn có vài thần sắc tái nhợt nhưng không giấu nổi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng ta, thân người nhỏ nhắn, nhìn qua như một thiếu nữ yếu ớt nhưng có người nào yếu ớt mà có một đôi mắt sắc bén tuyệt diễm kinh người kia không. Cái nhìn của nàng có thể khiến cho người ta sợ hãi, run rẩy nhưng cũng có thể khiến cho người khác mê đắm đôi mắt đẹp ấy cả một đời.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho Ngọc Tiêu Nhi phải ngây người nửa ngày cho tới khi Đông Lăng lên tiếng.
"Tiểu thư", Đông Lăng nàng ta gọi người đó là tiểu thư vậy nàng ta chính là Hoàng Bắc Nguyệt, vị nữ chủ oai phong lẫm liệt mà cô điên cuồng hâm mộ đây sao. Nàng ta không ngờ so với trong tưởng tượng cô còn xinh đẹp và khí phách hơn nhiều. Gặp được người mà mình hâm mộ vô cùng, Ngọc Tiêu Nhi không kiềm chế được mà chạy đến ôm chầm lấy nàng. Làm cho Hoàng Bắc Nguyệt cùng Đông Lăng một phen kinh hoàng. Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày nhưng không đẩy nàng ra, dường như đối với cô gái xa lạ này không hề có cảm giác ghét bỏ cùng đề phòng.
Nhận thấy hành động của mình có hơi xúc động, Ngọc Tiêu Nhi lúng túng buông Hoàng Bắc Nguyệt ra. Gương mặt thể hiện sự u buồn.
"Tỷ Tỷ, Ta vừa rồi thấy tỷ lại tưởng đến người thân, nhất thời không kiềm chế được hành động của mình, mong tỷ bỏ qua", Hoàng Bắc Nguyệt cũng không truy cứu gì thêm, đến bên cạnh giường Đông Lăng để xem xét thương thế của nàng, thấy vết thương đã không còn gì đáng ngại.
"Là vị tiểu cô nương này đã hái dược đắp vết thương cho em"
Một tia ngạc nhiên khẽ thoáng qua trên mặt của Hoàng Bắc Nguyệt nhưng rất nhanh đã được nàng giấu đi. Từ trong nạp giới lấy ra "Phỉ thúy ngọc dịch" bôi lại lên vết thương sau đó dặn dò Đông Lăng nghỉ ngơi rồi quay ra ngoài.
"Em ra đây với ta", Ngọc Tiêu Nhi lúc này mới được nhắc đến. Cao hứng chạy theo Hoàng Bắc Nguyệt ra ngoài.
"Giới thiệu về bản thân một chút đi chứ", Hoàng Bắc Nguyệt không mặn không nhạt nói.
"Em là Ngọc Tiêu Nhi, mười lăm tuổi, trước kia sống ở Việt Nam, về sau không biết vì sao mà mình lại đến đây nữa". Ngọc Tiêu Nhi cũng đáp lại yêu cầu của Hoàng Bắc Nguyệt. Hoàng Bắc Nguyệt khẽ đánh giá cô.
"Ngọc Tiêu Nhi, 15 tuổi, sống ở Việt Nam"
"Vâng ạ" Cô đáp lại.