"Thái tử điện hạ muốn dạy ta học chữ sao?", Ngọc Tiêu Nhi tươi cười thâm ý nhìn Hoàng Chiến Dã.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hai gò má của Hoàng Chiến Dã bất chợt nổi lên mấy vân hồng. Không ngờ tiểu nha đầu này cười lên lại trông đáng yêu như vậy.
"Phải, ta dạy ngươi học, coi như làm việc tốt đi. Với lại bây giờ ngươi là người của Phủ Trưởng công chúa, nếu để mọi người biết ngươi không biết chứ thì sẽ làm mất mặt Phủ Trưởng công chúa, mất mặt Hoàng gia.", Hoàng Chiến Dã rành mạch nói cho Ngọc Tiêu Nhi hiểu.
Kì thật hắn cũng không hiểu vì sao lại muốn làm người tốt nữa, đành lấy đại một cái lí do. Kì thực ở thời đại này việc nữ tử không biết chữ là chuyện bình thường, các khuê nữ của các phủ nhừ giàu mới có điều kiện để học chữ. Còn dân thường thì có rất ít người.
"Nếu Thái tử gia đã có lòng thì Tiêu Nhi xin nhận vậy", Ngọc Tiêu Nhi vẫn ngồi dưới nền nhà, miệng tươi cười, hai tay chắp lại đa tạ Hoàng Chiến Dã.
Sau hai canh giờ
"OAaaaa", Ngọc Tiêu Nhi cứ tưởng học chữ là chuyện đơn giản, ai ngờ đâu áp lực kiến thức vô đầu hai, áp lực vì bị bắt bẻ tám mà.
Ngọc Tiêu Nhi cứ mỗi lần viết sai dù một nét ngay lập tức vẻ mặt Hoàng Chiến Dã cứ như là nói"Ta đợi ngày này lâu lắm rồi". Hoàng Chiến Dã giơ lên cây thước gỗ thẳng thắn đập vào cái tay đáng thương của nàng. Thật sự đúng là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc gì hết. Sau nhiều lần như vậy, Ngọc Tiêu Nhi không chịu được nữa liền đứng lên nói.
"Ngươi đây không phải là dạy học. Ngươi là đồ nhỏ nhen lợi dụng việc này để trả đũa ta chuyện hôm trước", Ngọc Tiêu Nhi tức giận đầy mặt chỉ tay về phía Hoàng Chiến Dã đang ung dung đung đưa qua lại cây thước.
"Việc bổn Thái tử làm chưa đến lượt ngươi lên tiếng. Ta bây giờ chính là thầy ngươi, phàm là học trò cần phải biết tôn sư trọng đạo. Ngươi không chú tâm mà học để cho mình bị sai, ta chẳng qua chỉ trừng phạt nhỏ để ngươi rút kinh nghiệm"
Không hiểu sao Hoàng Chiến Dã lại rất thích nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu này khi tức giận. Nàng dung mạo không thanh lệ như Hoàng Bắc Nguyệt, không tuyệt sắc như Hoàng Anh Dạ nhưng được cái lại rất đáng yêu, nhất là khi tức giận . Chính vì vậy mà hắn rất hứng thú với việc chọ ghẹo nàng. Hoàng Chiến Dã cũng không ngờ bản thân lại có cái sở thích biếи ŧɦái như vậy, tính ra thì nó bắt đầu có kể từ hôm cãi nhau với tiểu nha đầu ở hồ.
"Phừng phừng", Ngọc Tiêu Nhi nhìn Hoàng Chiến Dã tức giận gần như có khói trên đỉnh đầu." Được lắm Hoàng Chiến Dã"
"Nếu vậy thì ta không muốn học nữa, còn ở đây để ngươi dạy ta thêm một giây thì cuộc đời của ta coi như tàn thêm một năm"
"Nếu ngươi ra khỏi đây tương đương với việc sẽ không bao giờ bước vào Học Viện Linh Ương thêm một bước nào nữa"
"Ngươi có ý gì?", Ngọc Tiêu Nhi quay mặt lại hỏi nam tử đã đứng khỏi ghế ngồi. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau.
"Hừ", đột nhiên Hoàng Chiến Dã cười lên một tiếng rồi tắt hẳn, vẻ mặt nghiêm túc trở lại.
"Đầu tiên là ngươi trốn học, điều này phạm phải gia quy của Quốc Tự Giám nhưng không sao, ngươi chắc chắn có Hoàng Bắc Nguyệt chống lung. Nhưng ngươi lại chạy đến Thất tháp"
"Chẳng phải là nói ngoại trừ hai tòa tháp lớn nhất thì toàn bộ có thể vào sao?", Ngọc Tiêu Nhi nhanh chóng cắt lấy lời của Hoàng Chiến Dã, tên này vậy mà hèn hạ như vậy, lại uy hϊếp nàng.
"Nếu ta nói...", đôi môi của Hoàng Chiến Dã đột nhiên cong lên, nụ cười thâm hiểm hướng về phía Ngọc Tiêu Nhi.
"Là ta đã đi theo ngươi nên ngươi không thể tiếp cận được hai tòa tháp kia thì sao. Đến lúc đó chỉ sợ rằng ngươi không chết cũng bị đuổi khỏi Học Viện"
"Ngươi...tiểu nhân bỉ ổi", Ngọc Tiêu Nhi bị nói đến đen mặt lại, quả nhiên vẫn là Thái tử của một nước, khí thế bức người đến cả thủ đoạn cũng vô biên.
Đối với một nữ tử cũng không hề nương tay mà.
"Hừ...", Ngọc Tiêu Nhi hậm hực ngồi lại bàn học tiếp, vì có thể ở lại chịu khổ chút cũng không sao.
Hoàng Chiến Dã dường như nắm được phần thắng, vui vẻ ngồi xuống tiếp tục dạy học cho nàng.
Lần này Ngọc Tiêu cẩn thận hơn rất nhiều, theo yêu cầu của hắn viết một đoạn văn, chữ có hơi khó nhìn nhưng không hề sai một chữ.
Hoàng Chiến Dã thấy vậy cũng không làm khó nàng nữa.
Xế chiều, khi các học đồ bắt đầu ra về, Hoàng Chiến Dã cũng cùng Ngọc Tiêu Nhi đi ra ngoài.Đường đi đυ.ng phải Phong Liên Dực và Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị về.
"Ta thấy ngươi cũng thật là ngốc"
"Là sao cơ?", Nghe Hoàng Chiến Dã nói vậy, Ngọc Tiêu Nhi liền quay lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn.
"Bạc gia gia thế vững mạnh, là một trong số những gia tộc hung mạnh nhất Nam Dực Quốc. So với Bố Cát Nhĩ cũng chỉ kém một phần. Đã có biết bao nữ nhân muốn gả vào nhà đó. Người rõ ràng có may mắn hơn họ mà không chịu nắm bắt".
"Ngài rốt cuộc là có ý gì đây?"
Hoàng Chiến Dã đột nhiên nhắc đến Bạc gia, vậy chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện nàng cùng Bạc Lương. Ngọc Tiêu Nhi bộ mặt biểu tình kì cục nhìn Hoàng Chiến Dã, như có sát khí.
"Ta không có ý gì, chẳng qua ta thấy hắn có tình cảm với ngươi nhưng ngươi lại ngu ngốc từ chối", Hoàng Chiến Dã trông thấy biểu cảm đáng sợ của Ngọc Tiêu Nhi nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
"Ngươi hôm đó đã nghe thấy những gì?", Ngọc Tiêu Nhi không bận tâm những gì Hoàng Chiến Dã nói, tiếp tục vặn hỏi.
"Chẳng lẽ ngoài việc thổ lộ tình cảm cho nhau các ngươi còn nói gì khác sao?", Nghe thấy nàng hỏi vậy, Hoàng Chiến Dã ngạc nhiên vừa hỏi lại cũng như trả lời thắc mắc của nàng.
"Không có, ta chỉ coi huynh ấy như ca ca của mình mà thôi", biết được Hoàng Chiến Dã không nghe những gì hôm đó cả hai nói. Ngọc Tiêu Nhi an tâm trả lời rồi quay đi.
Để lại cho Hoàng Chiến Dã một tầng khó hiểu nghi ngờ cùng với...an tâm.
"Nguyệt tỷ", Ngọc Tiêu Nhi nũng nịu chạy lại Hoàng Bắc Nguyệt.
"Tiêu Nhi!", Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy nàng đi ra từ phía Thất tháp, đã vậy còn đi cùng Hoàng Chiến Dã.
Nhìn vẻ mặt làm nũng của Ngọc Tiêu Nhi và vẻ mặt chiều chuộng của Hoàng Bắc Nguyệt. Hai thanh niên bên cạnh dường như không còn tin vào mắt mình. "Thật là kẻ hai mặt"