Lưu ý: nhân vật sự kiện, thời gian địa điểm trong truyện đều là giả tưởng.
Chương có yếu tố 18+ sẽ được set nhiều vàng hơn chương thường.
Trích đoạn:
Sở Nhan hốt hoảng đưa mắt nhìn về phía bờ biển. Ánh đèn báo động của thành phố hắt lên giúp cô nhìn thấy rõ. Con sóng khổng lồ cuối cùng cũng đã tới. Nó phải cao gấp đôi những gì người phát thanh viên ban nãy thông báo. Khóe miệng Hách Liên Tề mím chặt, anh lập tức kéo tay Sở Nhan chạy như bay về phía trước. Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô, anh vội cất lời trấn an:
- Đừng sợ. Có anh đây.
Ngọn sóng cực lớn, đen ngòm đang bắt đầu ụp xuống, mọi người có cảm giác như sắp bị nước biển nuốt chửng đến nơi. Sở Nhan ngẩng đầu, thấy từng giọt nước không rõ là mồ hôi hay nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Hách Liên Tề.
Tim cô dường như ngừng đập khi nhìn thấy con sóng khổng lồ ấy. Rồi đột nhiên cô lại chẳng cảm thấy sợ nữa. Có thể chết cùng người mình yêu thì không còn gì để hối tiếc. Được một lúc lại có tiếng người la lên.
- Khách sạn Roxana…
Mọi người theo tiếng hét quay đầu nhìn lại. Con “quái vật” đang há cái miệng đen ngòm của mình cắn nát tòa nhà cao nhất đảo Vân Lăng. Phía trên trời là mây đen vần vũ, gió rít ầm ầm.
Những ánh chớp sáng lòa như một nét chấm phá giữa bức tranh chỉ có một màu đen xám xịt, với nhân vật chính là con sóng cao gần bốn trăm mét đang vui đùa cùng những công trình kiến trúc khổng lồ của nơi đây.
Cảnh tượng kinh hoàng này cho đến chết Sở Nhan cũng không thể quên được. Nước bắt đầu dâng lên nhanh một cách chóng mặt. Chẳng bao lâu đã đến chân núi. Sở Nhan chưa kịp làm gì thì cả người đã va vào l*иg ngực rắn chắc của Hách Liên Tề. Cô nghe thấy anh hét lên.
- Ôm chặt lấy.
Theo sau tiếng hét là một sự im lặng đến đáng sợ. Yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào cùng tiếng mưa rơi lộp bộp đập vào lá cây. Cả người Sở Nhan chìm trong nước, cô dùng hết sức ráng ngoi lên trên để thở mà không được.