Chương 9 Những chiếc ly màu sắcAnh chàng bartender trước tiên rót hai ly nước đá đặt lên bàn, chờ cho hai người quyết định loại thức uống mình muốn. Đào Hoa Quân trước giờ không quá yêu thích rượu mạnh, cô thường chọn một loại nhẹ để dùng mỗi khi đến quán bar. Thứ thức uống đó là Mojito, loại cocktail làm từ rượu rum trắng, đường, nước chanh, nước soda và lá bạc hà. Uống một ly này sẽ không khiến cô say tới mức quên đường về, nó khá là nhẹ.
- Cho tôi một ly Mojito.
Khương Viết Văn nhìn cô một lát, sau đó nghiêng đầu liếc sang Cao Diễm Hương ý hỏi cô nàng muốn uống gì. Nhưng có vẻ như người bạn của cô đã có dự định từ trước và quyết định từ chối.
- Tôi có việc cần làm rồi, không gọi nước đâu. Anh ở đây thì trông chừng cô bạn này giúp tôi, cô ấy không quen biết ai ở đây cả. Thế nhé, tôi đi đây.
Cô nàng vừa cười vừa rời khỏi chỗ ngồi, để lại mình cô ngồi đó đối diện với gương mặt đầy u ám của vị bartender tài giỏi. Anh chàng nghiến răng cố gắng không chửi ra tiếng, tay vẫn thoăn thoắt làm Mojito một cách điêu luyện. Quy định làm việc trong đây yêu cầu nhân viên không được mắng chửi khách hàng, mà dù bản thân có muốn cũng phải biết tự lượng sức. Bởi bất kỳ nhân vật nào trong đây đều có thể khiến anh thân tàn ma dại, đến xác cũng chả còn mà chôn. Mặc dù Cao Diễm Hương không phải nhân vật lớn gì, nhưng điều đó cũng thể là lý do anh làm trái luật lệ. Thật là khó chịu, anh chán chường nghĩ.
Đào Hoa Quân rất thích xem cảnh người ta pha chế thức uống như thế nào, vì khi làm họ trông như những phù thủy pha chế độc dược vậy. Ly cocktail Mojito của cô đã được làm xong, anh ta lấy lót ly ra sau đó đặt đồ uống lên và đẩy tới trước mặt cô.
- Chúc ngon miệng.
Mặc dù vẻ mặt Khương Viết Văn không được tốt, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn khi có mặt Cao Diễm Hương. Có vẻ cô bạn không được anh chàng bartender này yêu thích nhỉ, cô cười trừ trong lòng. Đào Hoa Quân đặt ví mình lên đùi, sau đó dùng hai tay cầm ly Mojito mà ngắm nghía một lát rồi sau đó mới thử uống một ngụm. Hương vị thanh mát của chanh cùng bạc hà lan tràn trong miệng của cô, kèm theo một chút vị ngọt nhẹ. Đây quả là thức uống xoa dịu tâm hồn, cô cảm thán.
- Anh làm ngon thật đấy, mà có vẻ rượu trong đây có chút nặng hơn bình thường thì phải.
Nhìn cô cười vui vẻ sau khi thưởng thức ly Mojito mà mình làm, anh cũng phần nào bớt chửi rủa Cao Diễm Hương trong lòng vì đã gán thêm một cục nợ vào người anh.
- Phải, rượu rum trắng ở đây có chút nặng hơn bình thường, vì khách hàng trong đây đều là dân uống rượu lâu năm nên họ thích rượu có nồng độ cao. Nếu cô không quen thì không cần uống nữa.
Thấy cô uống mới ngụm thứ ba mà mặt có chút ửng hồng liền có chút quan ngại, anh thường không muốn khách uống rượu tại quầy say nên đành tìm cách bắt chuyện để cô không uống thêm. Tuy nhiên, rượu lại khiến Đào Hoa Quân mở lời trước. Cô mơ màng cầm lấy ly của mình xoay nhẹ qua lại, ánh mắt hoàn toàn dính chặt vào từng chuyển động trong ly.
- Anh đã từng yêu một ai mà đến cả mặt của người ấy cũng chưa từng được nhìn thấy chưa?
Không biết tại sao cô lúc này lại đề cập đến câu chuyện tình yêu của mình với người khác, nó quả thật rất vô lý ở nhiều phương diện. Nhưng những cảm xúc khi đó của cô dành cho hắn ta cực kỳ mãnh liệt, cứ như thể thiêu thân lao vào ánh sáng. Đó là tình yêu bồng bột của tuổi trẻ mà con người ta hay nói ư? Bản thân cô khi quyết định yêu đã không hề cho rằng đó là một sự sai lầm, trái tim cô đang rực cháy vì hắn ta.
Khương Viết Văn chẳng phải lần đầu nghe khách hàng của mình hỏi ý kiến về tình yêu, bởi con người cơ bản được xây dựng nên từ cảm xúc tuyệt vời ấy. Anh ngẫm nghĩ câu hỏi này của Đào Hoa Quân một lát rồi trả lời.
- Tôi chưa từng yêu ai một cách mù quáng như vậy cả.
Hai từ "mù quáng" phát ra làm cô có chút nhói trong tim, bản thân cô cũng rất nhiều lần nói chính mình như vậy. Dâng hiến bản thân cho cái gọi là tình yêu đó mà không hề nghĩ tới kết quả lâu dài, cuối cùng cũng chỉ lụi tàn. Thực tế tàn nhẫn như thế nên cô không dám gặp người kia tận mặt, nhưng điều đó lại làm cho hai người càng thêm mâu thuẫn. Nó giống như viên đá trong chiếc ly, dần dần tan thành nước và không thể quay lại hình dáng trước đó.
- Nhưng một khi cô yêu ai đó, tôi không nghĩ có gì gọi là sai ở đây cả. Con người không thể sống thiếu tình yêu mà.
Lời xoa dịu từ anh chàng bartender mà cô vừa quen biết không lâu khiến cho những mâu thuẫn trong lòng cô được tự do, nước mắt cô vì thế rơi xuống. Khương Viết Văn thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
- Đừng nghĩ ngợi về nó nữa, cô còn tương lai phía sau mà.
- Có phải tôi đâu mà anh nói vậy. Cảm ơn anh...
Mặc dù không thừa nhận câu hỏi đó liên quan tới mình, Đào Hoa Quân vẫn cảm ơn những lời vừa rồi từ anh. Vì nước mắt chảy ra làm lem mascara, cô vội vàng hỏi đường đến nhà vệ sinh để chỉnh trang lại diện mạo của mình. Khả năng chống nước của loại mà cô mua thật kém, cô rầu rĩ cầm ví rời khỏi chỗ ngồi. Khương Viết Văn nhìn bóng người cô xa dần, trong đầu nhớ đến mấy lời của Cao Diễm Hương trước khi đi. Mình chắc hẳn không cần lo lắng đến thế đâu nhỉ, cô gái đó có còn là con nít nữa đâu.
Theo hướng dẫn của Khương Viết Văn, cô đi vào một lối đi tối và hẹp. Ở phía xa trước mặt cô ngoài ánh sáng của nhà vệ sinh, còn có một đốm sáng nhỏ từ một điếu thuốc. Có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc đồ đen đang tựa lưng vào tường mà hút thuốc. Đào Hoa Quân càng tiến đến gần càng có thể thấy rõ mùi khói thuốc lá xen lẫn mùi bạc hà nhè nhẹ, nó khác hẳn với vị bạc hà trong ly Mojito mà cô uống, chẳng thanh mát hay dễ chịu chút nào. Lại một lần nữa ngửi được mùi thuốc lá này, nó thật sự rất phổ biến trong đám đàn ông nhỉ.
Người đàn ông đó cứ đứng tại chỗ đó một hồi, không biết đang suy nghĩ gì mà cực kỳ tập trung. Làn khói trắng quanh quẩn bên người khiến anh ta trông bí ẩn và chết chóc. Anh ta cứ như là một vị thần chết nào đó đang chờ đợi đối tượng của mình vậy. Hình ảnh ấy quả thật rất khó rời mắt, Đào Hoa Quân tự hỏi gương mặt ẩn trong bóng tối kia sẽ trông như thế nào. Tuy nhiên, cô lúc này đã tới cửa nhà vệ sinh cho nữ rồi, không thể không đi vào.
Cái người đứng tựa lưng vào tường kia lúc này đưa mắt nhìn về phía hành lang tăm tối, anh ta có thể nghe được tiếng giày cao gót của một người phụ nữ và bản thân anh cũng biết mình bị nhìn chằm chằm. Không biết ai dám cả gan như thế, anh dập tắt điếu thuốc trên tay và vứt vào thùng rác rồi sau đó rời khỏi khu vực nhà vệ sinh. Trong lúc đi anh rất nhiều lần lấy điện thoại từ trong túi quần ra mà xem thông báo, đây chắc là một thói quen khó bỏ của anh.
Đào Hoa Quân ở trong nhà vệ sinh, cô nhìn gương mặt lem luốc của mình mà phì cười. Trông cô chả khác nào một con gấu trúc, hai vành mắt đều bị đen cả đi. Cô lấy khăn ướt lau sơ rồi dùng giấy trong nhà vệ sinh làm khô rồi mới chải mascara mới, ngoài ra cô còn dặm thêm phấn và tô son. Nhà vệ sinh trong đây có thể nói là rất đẹp, cô cứ nghĩ mình tới một cửa hàng nào đó chứ không phải chỗ để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Kiểm tra xong gương mặt mình trông ổn hơn chưa, cô cất mọi thứ vào ví và đi ra ngoài. Người đứng hồi nãy đã không còn ở đó nữa, nhưng cô vẫn còn ngửi thấy mùi khói thuốc lá bạc hà kia trong không khí và lúc này nó đã phân tán khắp lối đi. Đào Hoa Quân có ý muốn lần theo mùi hương mà tìm anh, nhưng tưởng tượng đến cảnh mình chẳng khác nào một tên bám đuôi biếи ŧɦái liền rũ bỏ suy nghĩ kia đi. Hồi nãy ở chỗ nhà vệ sinh, cô thật sự cảm thấy anh ta rất cuốn hút mình, cứ như thể hai nam châm trái dấu vậy.
Trở lại quầy bar, cô định tìm ly rượu của mình và ngồi trở lại chỗ cũ. Nhưng mà lúc này đã có một người lạ đang ở bên cạnh chỗ cô ngồi, nhìn từ phía sau cô chợt nhận ra đó chính là người đàn ông ở chỗ nhà vệ sinh. Khương Viết Văn đang phục vụ đồ uống thấy Đào Hoa Quân đã trở lại, liền vẫy tay kêu cô. Ánh mắt của cô từ khi biết người ngồi kia là ai liền không thể rời mắt được. Khi gặp anh ta hồi nãy là trong một nơi tối, không nhìn rõ được gì nên chẳng thể biết diện mạo ra sao. Nhưng lúc này chỉ với một bóng lưng, cô lại thấy anh ta chắc chắn trông rất đẹp.
Khương Viết Văn đứng sau quầy thấy cô luôn nhìn người khách mới tới không bỏ liền thấy lạ, sợ cô không không muốn ngồi gần người lạ. Anh liền đưa tay đẩy ly rượu của cô sang một bên, cách một ghế so với khi nãy. Vị khách ngồi ở đó thấy anh làm thế liền ngẩng đầu nhìn, mắt liếc qua ly rượu ở kia. Đào Hoa Quân nhìn thấy được một phần mặt của người đàn ông ấy, hai má đã hồng của cô giờ lại càng thêm đỏ. Làn da trắng như sứ, đôi môi mỏng đầy cương nghị, lạnh lùng, phần xương hàm góc cạnh càng tôn lên vẻ đẹp như tạc tượng của anh.
Tuy nhiên mọi mộng tưởng trong đầu Đào Hoa Quân hoàn toàn sụp đổ khi cô nhìn về quầy bar, ly rượu của cô đã bị dịch chuyển. Không lẽ lúc nãy mình nhìn nhầm, đáng ra nó phải ở kế bên người đàn ông kia chứ, cô có chút thất vọng nghĩ. Nhưng bản thân cô không phải là người mặt dày nên chỉ có thể dựa theo vị trí của ly nước mà ngồi cách anh một ghế. Đối tượng đẩy ly của cô lúc này thấy cô cúi đầu và không hề nhìn mình thì nghĩ cô sợ nên đã đưa tay sờ đầu cô.
- Có chuyện gì à?
Giọng của bartender không lớn, người ở xa sẽ không nghe thấy nhưng người khách ở cạnh có thể nghe được. Khương Viết Văn biết điều này, anh chỉ đang muốn cho người khách ấy tránh xa Đào Hoa Quân ra mà thôi. Sau khi hỏi cô, anh không thấy người đàn ông ngồi cách một ghế kia có phản ứng quan tâm gì nên yên tâm hơn. Cô khi bị anh sờ đầu thì đưa tay vuốt lại tóc mình cho ngay ngắn rồi lắc đầu bảo không có gì hết.
- Anh biết Diễm Hương có thể đi đâu không? Tôi chờ hoài một chỗ cũng có chút buồn.
Cô thấy mình không thể có tương tác gì với anh chàng đẹp trai bên kia liền muốn kiếm Cao Diễm Hương. Nhưng bản thân cô lại không ngờ rằng khi giọng cô cất lên lại khiến cho vị khách cạnh đó quay đầu sang nhìn. Ánh mắt anh ta lúc này như thể nhìn thấy một món đồ giá trị và rất muốn sở hữu nó trong tay mình. Đây rồi, khóe môi hắn nhếch lên. Một nụ cười ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước hiện trên gương mặt anh ta.