Chương 22: Vẫn còn có anh, Marie

Chương 22 Vẫn còn có anh, Marie

Ở một góc tường tối tăm, Triệu Lục Vũ nắm chặt lấy hai tay cô ép chặt lên tường rồi dùng trọng lượng cả cơ thể áp chế phần thân dưới của cô. Cảm giác khắp cơ thể bị sờ mó bởi bàn tay đã gϊếŧ chết hai người bạn làm cô cảm thấy kinh tởm, Đào Hoa Quân lúc này hoảng loạn giãy dụa nhưng chỉ hoàn toàn vô ích. Tại sao người lại có thể làm thế với con? Cô trách móc trời cao cũng như vận mệnh mà người kia sắp đặt cho mình. Rơi vào lưới tình với một tên sát nhân, còn bị hắn xem như món đồ chơi mà chơi đùa, đây là những gì cô không hề nghĩ sẽ xảy ra với bản thân.

Trong khi trái tim cô thổn thức vì đau đớn thì hắn lại vô cùng hưng phấn khi được chạm vào cơ thể người mình muốn có được. Hắn nhẹ nhàng hôn lên làn da lạnh buốt, vuốt ve đôi chân mềm mại của cô một cách cực kỳ biếи ŧɦái. Tiếng khóc thút thít của cô càng làm Triệu Lục Vũ thấy kí©h thí©ɧ, hắn liếc nhìn cần cổ không một chút phòng vệ của cô mà đưa ngón tay cái ấn vào phần cổ họng. Đào Hoa Quân lập tức ho khi bị hắn làm thế, cô cảm thấy bản thân như bị thiếu oxy trong chốc lát.

Thấy cô phản ứng thú vị như vậy, hắn không đi sờ mó nữa mà thay vào đó là đưa tay phải lên đặt lên cần cổ cô. Sự thô ráp của lòng bàn tay hắn làm cô liên tưởng tới một sợi dây thừng đang vòng quanh cổ mình. Đào Hoa Quân muốn cầu xin hắn tha mạng, nhưng lại quá mức sợ hãi đến nỗi không thể nói thành tiếng.

Cô biết mình lúc này đang mặt đối mặt với hắn, với một con người có lớp vỏ ngoài hào nhoáng, cuốn hút nhưng tận sâu bên trong lại kinh khủng đến như thế. Mọi người có thể yêu lớp vỏ lấp lánh đó của hắn giống như cô, nhưng còn phần còn lại kia ai có thể... Không hiểu sao khi nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới một câu hỏi kỳ quái của người yêu cũ mà bản thân quen trên mạng.

- Nếu người mà em yêu có một mặt khác không hề tốt đẹp hay thậm chí là đáng khinh thì em có chấp nhận bỏ qua tất cả mà ở bên người đó không?

Lúc đó, Đào Hoa Quân đang chìm đắm trong tình yêu nên cô dễ dàng có được câu trả lời.

- Em tất nhiên sẽ chấp nhận phần tối đó, vì em thật sự rất yêu anh ấy. Không phải tình yêu sinh ra là để trung hòa những điều không tốt lại với nhau ư.

Cô thật sự nghĩ một cách rất mơ mộng và tưởng rằng anh tự ti khi yêu mình nên đã có ý muốn an ủi trong câu trả lời kia. Sau câu hỏi ấy, anh đã im lặng khá lâu làm cô có chút lo lắng, nhưng mọi chuyện lại như bình thường vào ngày hôm sau. Việc nhớ lại ký ức này làm cô cảm thấy có chút tội lỗi, vì bản thân không thể thực hiện giống như những gì mình đã nói.

Cũng không thể nào trách cô đã nói dối được. Phần tối đáng khinh này của Triệu Lục Vũ, cô không dám đi ôm lấy nó và xoa dịu. Tước đi mạng sống của con người, ai lại có tình cảm nổi được cơ chứ. Ngay lúc này, hắn lại còn đang bóp chặt lấy cổ cô và khiến việc thở trở nên khó khăn. Vì bị bịt mắt trong một khoảng thời gian và lại thiếu không khí, Đào Hoa Quân dần nhìn thấy những ảo giác. Chúng như những vệt dầu loang trên mặt nước trôi lềnh bềnh trước mắt cô và tạo thành những hình ảnh kỳ lạ. Trước khi ngất lịm đi, hắn đã thả tay ra khỏi cổ cô và để cô nằm xuống đất.

- Không... không phải với cô ấy.

Hắn sau khi buông tay lập tức rơi vào trong suy nghĩ, đôi mắt đen nhánh của hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình. Khoảng thời gian này kéo dài khoảng một phút nên Đào Hoa Quân có thể lấy lại nhịp thở bình thường, nhưng cô lại không muốn mở mắt ra và đối mặt với hắn. Nhìn thấy hắn lúc này chẳng khác nào lại làm cô đấu tranh nội tâm lần nữa, thế nên cô đã quyết định ngất lịm đi ngay khi hắn thả tay ra.

Trở lại với Triệu Lục Vũ đang quỳ hai đầu gối trên mặt đất, không lâu khi nãy đã mất kiểm soát bản thân trong phút chốc và đã có ý định gϊếŧ chết cô. Việc gϊếŧ chết cô không hề nằm trong kế hoạch của hắn, hắn chỉ muốn đem tới nỗi sợ hãi trong cô và làm cô chấp nhận trở thành của riêng mình. Tại sao lúc này hắn lại có muốn gϊếŧ cô chứ? Không phải mình đã gần như sở hữu cô trong lòng bàn tay mình rồi hay sao? Những câu hỏi dần nhiều lên trong đầu hắn và làm hắn cảm thấy nhức nhối.

Triệu Lục Vũ nhíu mày, nắm chặt hai bàn tay mình lại và bất ngờ tự đấm vào mặt mình. Cơn đau từ nơi bị đấm làm những câu hỏi trong đầu hắn biến mất, hắn đưa mắt nhìn cô ngất đi trên nền đất lạnh lẽo liền lê chân tiến tới. Nhìn vết đỏ hằn trên cổ cô, hắn tức giận với chính mình, nhưng sâu bên trong lại có chút gì đó thoả mãn với điều mình đã làm ra. Hắn cắn lấy môi dưới mà nghiền ngẫm cảm giác này của mình tới khi nếm được rỉ sắt tràn vào khoang miệng. Do quá nhập tâm, hắn đã tự cắn môi dưới của mình tới chảy máu. Màu đỏ của vết thương làm cho đôi môi đẹp đẽ kia có chút gì đó quyến rũ.

Sau khi ngắm nhìn xong, hắn bế ngang Đào Hoa Quân lên như hoàng tử bế công chúa rồi bắt đầu rời khỏi cái công viên quạnh quẽ, lạnh lẽo này. Triệu Lục Vũ gỡ bịt mắt của cô ra để có thể thấy toàn bộ gương mặt cô, trong mắt hắn thì đáng lẽ ra cô nên còn tỉnh táo và tỏ ra ngại ngùng khi được mình ôm về nhà. Nhưng nghĩ đến lúc cô thực sự mở mắt và thấy mình, hắn lại cảm thấy mắc cười vì cô chắc chắn sẽ cực kỳ kinh sợ. Hắn vô cùng chắc chắn việc thân phận sát nhân gϊếŧ ba cô gái kia đã được cô phát hiện, bởi vì hắn muốn cô biết.

Bí mật đen tối của hắn giờ đã đã được chia sẻ với cô, tiếp theo hắn chỉ cần tìm cách khiến cho cô không thể tiết lộ ra ngoài. Không thể nào nói với ai, trong một thời gian dài có thể khiến cho cô cảm thấy bức bối, tội lỗi và trách móc bản thân mình nhiều hơn. Dần dần những cảm xúc này sẽ làm sự kết nối giữa hắn và cô dần trở nên bền chặt theo thời gian, nhưng lại vô cùng độc hại. Cô sẽ càng thấy mình như trở thành đồng phạm với hắn và từ đó mâu thuẫn với chính công lý của bản thân.

Nghĩ đến việc cô thể nào ngừng nghĩ đến mình, Triệu Lục Vũ cảm thấy nóng hết cả người như thể đang thật sự làm chuyện ấy với cô vậy. Hắn cứ thế bế cô đi một đoạn đường dài cho tới cổng chính của khu chung cư Kim Long. Nhìn cánh cổng màu trắng hơi bạc màu và rỉ sét, hắn có chút hồi hộp như thể lại đến để gây án mạng nữa vậy. Tất nhiên là không có chuyện như vậy xảy ra rồi, hắn chỉ đang đưa cô về nhà mà thôi. Cho dù trước đó hắn suýt nữa đã bóp cổ cô tới chết.

Đèn trong phòng bảo vệ lúc này đã bật sáng, hắn có thể thấy có một bóng người đang ngồi trong đó. Hắn nở một nụ cười thân thiện rồi sau đó hướng về phía ánh sáng phát ra. Người đàn ông bên trong với gương mặt đầy nếp nhăn của tuổi già liền bảo Triệu Lục Vũ lại nói chuyện, hắn liền nghe theo mà đến gần cửa sổ của phòng bảo vệ.

- Cậu đi đấy thanh niên, tôi chưa từng thấy mặt cậu bao giờ hết.

Bác bảo vệ nhíu mày đánh giá hắn từ trên xuống, tuy nghi ngờ nhưng xem xét bộ dạng lịch sự không có vẻ gì là người xấu thì cũng bớt lo lắng.

- Cháu là bạn trai của Hoa Quân, cô ấy uống say rồi gọi cháu đến để đưa về.

Nghe rằng hắn là bạn trai của cô, bác bảo vệ nhướn mày hơi ngạc nhiên nhưng rồi cười thật tươi.

- Con bé giỏi thật đấy, quen được cả một anh chàng đẹp trai như cháu đây. Thế năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gì? Làm việc gì thế?

Được nước làm tới, bác bảo vệ liền mở máy hát lên và bắt đầu tra hỏi thông tin về hắn một cách tự nhiên. Triệu Lục Vũ cười đáp lại, không hề tỏ ra khó chịu.

- Hai mươi bảy tuổi, làm cùng công ty cơ à, hai đứa được đấy chứ. Nói mới nhớ, thế con bé nó đâu rồi.

Mải mê hỏi chuyện, bác bảo vệ bây giờ mới nhớ tới chuyện hắn đưa cô về nhà. Liếc nhìn xung quanh ngoài cửa phòng, bác ấy cũng nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang nằm trong lòng hắn. Thấy cậu trai trẻ cực kỳ kiên nhẫn nói chuyện với mình mà không chút khó chịu trong khi còn đang bế người khác liền chột dạ mà đi lấy chìa khoá mở cửa cho họ vào.

- Chết thật, để cháu đứng lâu như vậy chắc cực lắm. Con bé này cũng quá là bất cẩn khi uống quá chén như thế, còn để cháu phải đến bế về nữa.

Hắn nhìn người bảo vệ cười tỏ ra mình có lỗi, nhưng thật ra lại cực kỳ không hề cảm thấy bản thân làm sai việc gì chỉ híp mắt cười.

- Không có gì đâu bác, dù cho cô ấy có tồi tệ đến mức ai trên thế giới cũng ghét bỏ thì cháu vẫn yêu. Ôm cô ấy như thế này quả thật là giấc mơ trở thành sự thật đối với cháu đó ạ.

Câu trả lời của hắn với tông giọng đều đều không cảm xúc như máy móc làm bác bảo vệ cảm thấy có gì đó kỳ lạ và lập tức nhìn về phía hắn. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào một bên mặt hắn làm đôi mắt màu nâu sẫm gần như đen kia trở nên cực kỳ có uy lực, y như một con thú ăn thịt đang rình mồi. Vì đang hơi cúi người mở khoá nên ông có chút đứng hình trong giây lát và chỉ khi tiếng ổ khoá được mở vang lên thì ông mới tỉnh táo lại.

Từ lúc kéo cửa cho cậu thanh niên kia đi vào, ông có cảm giác sợ hãi việc nói chuyện với hắn. Đến khi được hắn nói lời cảm ơn và tạm biệt ông mới ậm ừ đáp lời.

- Sao mình lại có dự cảm không tốt thế này? Nhưng người như cậu ta sao có thể làm chuyện xấu được cơ chứ, chắc do trực đêm lâu ngày nên lúc nãy mình nhìn lầm thôi.

Ông khoá cửa, trở lại ghế ngồi trong phòng bảo vệ của mình.

Hắn sau khi rời khỏi cổng bảo an thì thu lại nụ cười, tỏ ra thân thiện trong thời gian dài không phải là một chuyện dễ chịu đối với hắn nên ít khi hắn làm vậy. Những lúc cần thì gương mặt hòa nhã này của hắn cực kỳ được người xung quanh có cảm tình, dùng để phá vỡ lớp phòng bị của một ai đó thì rất thích hợp. Tuy nhiên, nó có nhược điểm rất lớn đó chính là lưu lại ký ức sâu đậm với đối tượng được sử dụng. Có thể nói rằng nó vừa thuận lợi lại vừa phiền toái.

Đây cũng là lý do hắn không đi cổng chính mà đi trèo tường hoặc cổng sau nếu nơi đó có. Với khu chung cư này của cô thì hắn chọn cách trèo tường, do nơi này có chút hoang vắng và khuya thì ít người lảng vảng ngoài đường. Công tác bảo an như máy quay góc rộng hay ban đêm cũng không có, mà chỉ toàn là đồ giả hoặc làm cảnh để hù dọa những tên cướp nhát gan.

Bế cô lên từng bậc thang, hắn có chút đổ mồ hôi, nhưng nhịp thở vẫn bình thường mà không hề thay đổi một chút nào. Đến được tầng bốn nơi cô ở, hắn rất tự tin mà tiến thẳng đến căn hộ của Đào Hoa Quân. Hắn đặt cô ngồi tựa lưng vào tường, còn bản thân thì ngồi xổm ở kế bên mà đi tìm chìa khóa cửa phòng trong túi áo cô. Cầm chiếc chìa khoá trên tay, Triệu Lục Vũ nhìn cô một chút rồi chỉnh lại mấy sợi tóc không đúng vị trí trên mặt cô rồi mới đứng dậy.

Tự nhiên một cơn gió mạnh từ phía tay phải thổi tới và làm mái tóc đen của hắn dán chặt lấy mặt hắn như thể muốn gây sự chú ý.

- Chết rồi thì đi mà đầu thai, ngươi dù có là ma hay quỷ ta cũng có cách làm ngươi chết thêm mấy lần nữa.

Hắn thì thầm một lúc sau thì cơn gió kia chợt ngừng lại. Một nụ cười đáng sợ hiện trên gương mặt hắn, Triệu Lục Vũ bây giờ trông như đã mất hết phần người mà chỉ còn lại phần con đầy hoang dã và khát máu. Hắn tra khóa vào ổ rồi vặn mở cửa.

- Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa đúng không Marie của anh.

Ánh mắt của hắn nhìn cô lúc này chỉ còn sự kiểm soát độc đoán mà không hề có chút ấm áp của tình yêu đơn thuần.

__________

Au: bị bí mạch truyện với nản cùng lười nên giờ mới ra chương mới.

Không biết mọi người có bài hát nào nghe hợp với truyện của mình không? Tác cần nghe để lấy cảm xúc viết á (⁠〃゚⁠3゚⁠〃⁠)

https://www.youtube.com/watch?v=DDUptOux5v4

Bài Wicked Game - Lusaint (Cover) ở trên là bài tác thấy hợp để vừa nghe vừa viết lúc này :)))