Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Rời Xa Anh

Chương 17: Nỗi sợ đeo bám

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 17 Nỗi sợ đeo bám

Cả ngày hôm đó Đào Hoa Quân đã phải tự kỷ trong căn phòng trống, mặc dù nơi này dễ chịu hơn khi ở trong nhà giam. Đến tận lúc trời tối, bụng cô cồn cào vì đói thì một bóng người mới thấy bản mặt nghiêm túc của Phúc Khởi Trình xuất hiện. Anh ta cầm theo ví tiền cùng điện thoại của cô rồi đặt lên bàn cà phê, sau đó thông báo rằng cô đã có thể đi. Tuy nhiên trước khi cô rời khỏi phòng, anh lại bảo cô chờ chút.

- Đừng có đi cửa trước, đi lối sau đi. Cô chỉ cần hỏi người trong đây là biết đường ra rồi.

- Tại sao tôi lại cần phải làm như vậy?

Nghe thấy anh nói thế, cô khó hiểu mà hỏi lại.

- Cô đang rất nổi tiếng trên mạng đấy, nếu đi cửa trước có thể đám phóng viên dai như đỉa ấy bám theo mà phỏng vấn đấy.

- Tôi nổi tiếng ư? Anh có nói nhầm không vậy.

Những lời mà anh nói làm cô phải cười vì không tin nổi, nghe cứ như xạo ấy.

- Nếu cô không tin thì có thể mở điện thoại lên và tìm trên mạng với tên của mình.

Nói xong, anh không chờ cho cô phản ứng khi biết được tin về mình đã rời khỏi phòng. Còn Đào Hoa Quân sau khi tìm kiếm tên mình trên mạng đã trợn trừng mắt vì sốc. Cô nổi tiếng thật, nhưng mà lại theo chiều hướng xấu. Mọi người trên mạng đang đồn thổi điều sai sự thật mình rằng cô mới chính là kẻ gϊếŧ người thật sự. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, cô càng ngày càng sợ hãi trước những lời bình luận khắc nghiệt của đám anh hùng bàn phím. Kinh hoàng hơn nữa chính là ảnh đại diện trên mạng xã hội của cô bị viết những dòng chữ màu đỏ như treo cổ nó, đồ sát nhân lên để lấy làm trò cười.

- Tôi không phải kẻ gϊếŧ người.

Cô gằn giọng nói, mày nhíu chặt lại vì tức giận. Những bài báo lá cải như thế này mong là không đến tay của cha mẹ mình, nếu không họ sẽ ngất đi vì sốc mất. Đào Hoa Quân tắt điện thoại, cô đi ra khỏi phòng trước bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ của người trong trụ sở cảnh sát.

- Chúng ta để cô ta đi như vậy sao?

Một giọng nam bàn tán gần đó, anh ta dường như muốn cô nghe được câu này.

- Đành vậy thôi chứ biết sao giờ. Cô ta có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn như thế cơ mà. Giữ lại thêm thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Người nói câu kia là một người nữ, cô nàng cũng không hề nhỏ tiếng khi bàn tán về cô. Đào Hoa Quân thấy chẳng một ai đồng cảm với tình trạng của mình liền không hề hỏi lối ra phía sau ở đâu mà đi một mạch tới cửa chính. Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt cô, âm thanh xe cộ đi lại nhộn nhịp vào ban đêm làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cuối cùng mình cũng được tự do, cô hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ đi ra khỏi khu vực của cảnh sát.

Mọi người nếu hỏi cô có sợ bị người khác bám theo không thì chắc chắc câu trả lời là có. Cho nên cô tạm thời tạt vào một cửa hàng tiện lợi vừa trốn vừa để mua đồ ăn tối. Đồ ăn liền trong đây cũng đa dạng, nhưng để cảm thấy ấm bụng thì cô vẫn muốn chọn mì ăn liền hơn. Ngoài mì thì cô còn mua thêm trứng luộc, xúc xích để ăn kèm. Sau khi tính tiền và nấu mì xong, cô kiếm một chỗ ngồi ăn nhìn ra cửa sổ. Nước mắt cô lập tức tuôn ra như suối ngay khi gắp mì bỏ vào miệng.

Khoảng thời gian trước đó cô không hề khóc trước mặt bất kỳ ai, nên vì thế mà rất nhiều người nói rằng cô vô cảm trước cái chết của bạn mình. Mấy người nói câu đó chẳng biết gì về cô, vì khi cô một mình như thế này thì mới có thể không kiềm chế nữa mà bật khóc. Do đang ở trong một nơi công cộng nên cô chỉ im lặng mà nuốt nỗi đau vào lòng, không muốn để một ai biết được. Bây giờ người mình thân trong cái thành phố rộng lớn này cũng chẳng còn ai, nghĩ như vậy nước mắt cô lại ứa ra nhiều thêm.

Bữa ăn qua loa đầy nước mắt của Đào Hoa Quân đã xong xuôi, cô lau khô nước mắt rồi lẳng lặng rời cửa hàng. Cô dừng chân tại một trạm xe buýt, ngồi chờ cho đến khi có chuyến xe nào đó chạy tới. Vì trời cũng đã tối nên chỉ cần thấy có xe chạy tới là cô liền trèo lên, sau đó hỏi hướng đi và chọn điểm dừng. Cứ làm như thế khoảng ba bốn lần, cô may mắn trở về được tới nhà. Từ nơi này cô đi bộ chừng mười phút là có thể tới khu chung cư K hay còn gọi với cái tên khác là Kim Long. Trở về nơi này là lựa chọn mà cô dù không muốn chút nào cũng phải chọn, vì chẳng còn đâu để cô có thể ở nữa rồi.

Nhìn con đường vắng chỉ có vài ba cái đèn chiếu sáng, tim của cô có chút đập nhanh hơn. Mọi khi cô đều về nhà trước khi trời sập tối nên khung cảnh này dường như biến thành một nơi khác vậy, trông âm um hơn những gì cô nhớ. Xung quanh đều có cây cối nên khi bước đi, Đào Hoa Quân đều có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc lúc bị cô dẫm lên. Cô cảnh giác mà nhìn xung quanh, những cái bóng in lên mặt đường dưới tác động của ánh đèn. Chúng giờ trông không khác gì một kẻ nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Với những suy nghĩ như thế, cô đã thành công trong việc tự làm bản thân sợ.

Tai cô trong trạng thái căng thẳng cũng vì vậy mà nghe rõ ràng hơn. Rắc, rắc, rắc. Âm thanh của tiếng lá cây bị dẫm lên vang vọng trong đầu cô, nhưng lần này ngoài cô ra thì xen lẫn một loạt âm thanh khách. Có người nào đó đang bắt chước từng bước chân của cô, nếu bình thường thì cô sẽ không thể nhận ra vì khoảng cách giữa bước chân rất ngắn. Ai đó đang bám theo sau cô, Đào Hoa Quân sợ hãi mà nhận ra điều này. Nhưng ai mới được cơ chứ? Là đám phóng viên ư? Cô từ lúc rời khỏi trụ sở cảnh sát thì đã không thấy ai bám theo mình rồi. Nguyên quãng đường chờ xe buýt cũng chẳng thấy ai khả nghi và không một người nào trùng chuyến đi với cô cả. Vậy âm thanh mà cô nghe được là của ai cơ chứ?

Nhịp tim của Đào Hoa Quân tăng dần, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cô mặc dù rất muốn chạy, nhưng nghĩ tới thể lực của bản thân không kéo dài được liền cắn môi mà đi như bình thường. Tiếng chân của người kia dần rõ ràng hơn, lông tóc cô dựng đứng vì quá sợ hãi khi nghĩ tới cảnh quay đầu lại là bản mặt đáng sợ của tên sát nhân đã gϊếŧ Phương Oanh và Cao Diễm Hương. Mình không muốn chết, cô chịu hết nổi và chọn cách chạy. Và như bản thân đã dự đoán trước đó, cơ thể cô mỏi nhừ sau một phút chạy. Hình như vì bị cô phát hiện bám đuôi theo nên người phía sau không thèm dấu tiếng chân của mình nữa.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cô đã không còn chạy nổi nữa mà dừng lại thở dốc. Người phía sau cũng đã tới gần, cô có thể cảm nhận được. Một bàn tay đặt lên vai cô. Đào Hoa Quân giật thót mà quay đầu nhìn về phía sau và hét lên một tiếng. Một bóng người cao lớn mặc đồ đen bao trùm lấy người cô, hắn ta nở nụ cười làm trái tim nhỏ bé của cô phải loạn nhịp. Sao lại là như thế này, không thể nào đâu. Cô không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là thiên thần hay ác quỷ, cô hiện giờ không biết đâu mới là lựa chọn chính xác.

- Chào em, Hoa Quân.

Hắn cười lộ ra hai răng nanh nhọn hoắt như của ma cà rồng với cô, vì đứng ngược sáng nên càng thêm đáng sợ. Chờ cô hồi lâu mà không có phản ứng gì, Triệu Lục Vũ đưa tay lên sờ mặt cô. Lúc này Đào Hoa Quân giống như một cái bóng bay bị xì hơi vậy, cô túm lấy áo hắn mà ngồi sụp xuống đường.

- A-anh anh, s-sao lại đi hù tôi c-chứ!

Mặc dù vừa mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi tột độ, cô vẫn không quên trách mắng hắn đã làm mình suýt đau tim mà chết. Hắn nghe cô trách mà trưng ra bộ mặt không hiểu gì.

- Anh làm em sợ à? Xin lỗi...

Thấy cô thở dốc vì sợ, hắn liền đỡ cô đứng dậy tựa lưng vào người mình. Trông hai người bây giờ như đang ôm nhau vậy, hắn cũng thích thú mà lợi dụng lúc này để ôm eo cô. Do đang bị sốc tinh thần nên Đào Hoa Quân không nhận ra rằng mình đang vô cùng thân mật với hắn. Cô lúc này chỉ đang cô xoa dịu cơn đau từ l*иg ngực của mình.

- Sao anh lại ở đây? Nơi này đâu phải khu sang trọng gì.

Cô sau khi thở dễ dàng hơn liền chất vấn chuyện hắn xuất hiện tại chỗ này. Nghe cô hỏi vậy, hắn cũng thành thật mà trả lời.

- Anh nhớ em, anh lo cho em nên đến đây tìm em.

Đáng ghét thật, cô mặc dù chửi anh trong lòng nhưng gương mặt lại đỏ lên vì câu nói sến sẩm kia. Hắn khúc khích cười bên tai cô làm cô càng thấy ngại ngùng hơn.

- Nói dối.

Cô lầm bầm trong miệng, nhưng vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên hắn có thể nghe thấy được.

- Là thật đấy, anh không đùa.

Triệu Lục Vũ ôm eo cô chặt hơn, đầu ghé sát vào mà hôn lên má cô một cái. Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất việc mình bị hắn hù sợ gần chết. Điều mà hắn làm như thể cô là một vị hoàng tử bị mụ phù thủy phù phép để yêu mình vậy, một loại ma thuật cấm kỵ mà cám dỗ.

Trước lời nói đầu tình cảm đó của hắn, cô thật sự có hơi lơ đãng nhưng nó cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Đào Hoa Quân gỡ tay anh đang ôm eo mình ra, sau đó hắng giọng vài lần rồi mới nói chuyện.

- Chỗ này là nơi công cộng đấy, anh không nên làm mấy chuyện như thế này đâu.

Mặc dù cô đã thoát khỏi vòng tay mình, nhưng hắn vẫn vui vẻ cười trước gương mặt chưa hết ửng hồng đó của cô. Ít nhất thì hắn biết rằng cô không từ chối việc đυ.ng chạm cơ thể, điều này làm hắn có chút tự mãn. Có thể em ấy và mình thật sự là dành cho nhau, hắn thầm nghĩ.

- Ừm, vậy anh đưa em về nhà được không? Anh thấy em đi một mình không ổn.

Sự lo lắng hiện trên gương mặt hắn làm cô nhớ lại cảm giác bị bám theo lúc nãy nên đã ậm ừ mà đồng ý. Chắc để anh ấy đưa mình về không vấn đề gì đâu nhỉ, cô sau khi chấp nhận để hắn đưa mình về thì cảm thấy hơi hối hận. Việc cho một người lạ nào đó biết nơi mình đang sống có thể nói là rất không an toàn, nhất với một cô gái sống một mình như cô. Nghĩ đến đây cô nhìn sang phía hắn với ánh mắt đánh giá.

Không như lần trước, hắn hôm nay ăn mặc giản dị hơn nhiều, quần jean xám xanh với áo phông dài tay màu đen. Cô nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới như một cái máy quét kim loại. Triệu Lục Vũ biết cô đang nhìn mình, nhưng hắn tỏ ra như không hề hay biết và ghé đầu tới gần tai cô mà thì thầm.

- Anh đẹp trai lắm đúng không?

Hơi thở ấm áp cộng thêm giọng nói ngọt ngào, trầm thấp mà nam tính phả vào tai Đào Hoa Quân làm cô ngượng chín mặt mà đưa tay lên che. Cô lúc này không còn dám nhìn hắn trực tiếp như trước nữa. Hài lòng trước phản ứng đáng yêu đó của cô, hắn lén lút nắm lấy tay cô. Thay vì da chạm da như bình thường, cô lại cảm nhận một chất liệu giống như nhựa và nó hơi lành lạnh. Khi liếc mắt nhìn về phía chỗ tay bị hắn cầm, cô ngạc nhiên vì hắn đang đeo găng tay màu đen.

- Tay anh... sao lại đeo găng vậy?

Hắn cười nhẹ rồi nắm chặt tay cô hơn.

- Không có gì lạ đâu, chỉ là mấy vết sẹo mà thôi. Anh không thích nhìn nó nên đeo găng ấy mà.

Vết sẹo ư? Không biết nó trông như thế nào mà hắn lại không muốn nhìn thấy, chắc có câu chuyện nào đằng sau đó. Vì đây có thể là một chủ đề nhạy cảm nên cô liền tìm chủ đề khác mà nói chuyện. Hai người đi chậm rãi đến trước cổng của khu chung cư, lúc này Đào Hoa Quân bảo hắn có thể về được rồi. Tuy rằng Triệu Lục Vũ muốn đưa cô đến tận cửa nhà, nhưng nhìn gương mặt không được thoải mái của cô thì đành tạm biệt cô.

- Anh đã cất công tới đây rồi thì anh có thể xin được làm quen với em được không? Nếu em không thích thì có thể từ chối.

Biết được anh không cố gắng theo mình đến tận nhà, cô bớt căng thẳng hơn mà đồng ý trao đổi phương thức liên lạc.

- Cảm ơn em. Ngủ ngon nhé.

- Ừm, anh ngủ ngon.

Sau khi có được cách để liên lạc với cô, hắn cười chào tạm biệt Đào Hoa Quân. Cô cũng vẫy tay tạm biệt rồi đi vào trong khu chung cư quen thuộc của mình. Vì sắp đối diện với việc nhớ lại những hình ảnh đáng sợ về người hàng xóm kế bên nhà, cô cắn răng mà lên từng bước một lên cầu thang.
« Chương TrướcChương Tiếp »