- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kinh Dị
- Đừng Rời Xa Anh
- Chương 12
Đừng Rời Xa Anh
Chương 12
Chương 12
Như mô típ thường thấy của tình một đêm, khi mở mắt ra Đào Hoa Quân không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu cả. Nhưng cô lại rất thích cách mà Osiris phục vụ khách ở đây nên cảm thấy ở cùng một đêm với người đẹp như Triệu Lục Vũ có lời hơn lỗ. Sau khi mặc bộ váy màu hồng nhạt mà hắn tặng cho mình, cô lắc người vài vòng trước cái gương trong nhà tắm mà gật gù trước gu chọn đồ của hắn. Da cô rất trắng vì làm trong phòng máy lạnh và ít ra ngoài đón ánh mặt trời cho nên màu hồng nhạt tôn da của cô rất tốt. Ngoài bộ đồ này ra, còn có một sợi dây chuyền bạch kim có mặt là một viên ngọc trai màu hồng. Cô không có xỏ lỗ tai nên chắc vì thế mà trong bộ nữ trang không kèm theo bông tai. Mình có nên bấm lỗ tai không nhỉ, trong thoáng chốc cô đã có ý định như thế, nhưng nghĩ đến việc một cái kim chọc vào tai mình liền bỏ cuộc.
Hôm nay là thứ hai, cô phải đi làm cho nên Đào Hoa Quân nhanh chóng ăn bữa sáng được đưa tới giường mình và rời khỏi Osiris. Mọi quá trình đều có người dẫn cô đi khiến bản thân cô có chút sợ hãi trước thân phận của Triệu Lục Vũ. Tới tận công ty, người tài xế cũng muốn tận tay đưa cô lên phòng làm việc. Nghe đến đây, cô vội vàng từ chối và chạy thật nhanh vào thang máy như thể trễ giờ làm tới nơi rồi vậy.
Bước vào văn phòng, cô cứ nghĩ mọi người sẽ bất ngờ trước vẻ ngoài mới này của cô nhưng thực tế thì lại chẳng được như thế. Họ nhiều lắm thì có người liếc cô một cái rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của bản thân. Chỉ có duy nhất cô gái ngồi ở phía đối diện cô tò mò mà hỏi, nhưng đối tượng mà đồng nghiệp hỏi lại không phải là cô mà lại là Cao Diễm Hương. Hôm nay, cô nàng nghỉ làm đột xuất mà không xin phép khiến cho bộ phận thông tin và truyền thông rối hết lên. Tối qua đã có chuyện gì xảy ra với Cao Diễm Hương, cô nghe được thông tin này liền nhíu mày cố gắng nhớ lại những thứ xảy ra tối qua. Hình như là vì mình, cô khó khăn lắm mới nhớ được một vài ký ức về tối qua và kết luận như vậy.
Bữa trưa cô thường xuống căn tin dưới tầng trệt của công ty để ăn, mỗi ngày đều sẽ có vài món khác nhau để chọn. Giá cả của từng món cũng vừa túi nên cô nếu ngày đó không nấu đồ đem đi thì sẽ xuống đây. Sau khi chọn một miếng thịt sườn chiên, canh bí xanh và dưa chua ăn kèm Đào Hoa Quân đem ra chỗ ngồi.
Lúc cô vừa ngồi xuống không lâu thì trước mặt bỗng có người xuất hiện, cũng chẳng ai xa lạ cho lắm. Đó là người đồng nghiệp sáng nay đã nói với cô chuyện Cao Diễm Hương không đi làm, tên Phan Tuyết Vân. Cô nàng có một thân hình đầy đặn, gương mặt tròn được trang điểm kỹ càng nên trông khá là xinh. Tuy nhiên, lý do mà cô không thích người đồng nghiệp này chính là cô nàng quá nhiều chuyện. Một người không thích chuyện riêng tư của bản thân bị ai đó đem ra làm đề tài bàn tán như cô thì ít giao tiếp với cô nàng sẽ đảm bảo điều đó.
Không biết Tuyết Vân kiếm mình có chuyện gì, cô ráng lờ người ngồi trước mặt mình mà cầm muỗng lên ăn cơm. Da mặt của cô nàng rất dày, dù biết bản thân không được hoan nghênh nhưng vẫn tươi cười gợi chuyện.
- Hoa Quân, cô cảm thấy Cao Diễm Hương là người tốt không?
Khi hỏi cô câu này, ánh mắt của Phan Tuyết Vân đầy ẩn ý, cứ như thể sẽ có một chuyện bất ngờ đằng sau đó. Vì là đồng nghiệp với nhau trong công ty, cô cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, nếu không trong tương lai có dự án làm chung với nhau sẽ khó mà thuận lợi.
- Cô ấy rất hòa đồng, tốt bụng lại xinh đẹp và giỏi giang. Một cô gái như thế có thể coi là chuẩn mực của xã hội bây giờ, tôi cũng muốn được như thế lắm.
- Thế à... cô tốt thật đấy Hoa Quân.
Nghe xong câu trả lời của Đào Hoa Quân, cô nàng đáp với tông giọng có chút giễu cợt. Bản thân cô có thể cảm nhận được sự khinh bỉ qua nét mặt của Phan Tuyết Vân. Vì Cao Diễm Hương không ở đây, cô cũng không cần phí sức tỏ ra khó chịu, thay vào đó là giữ im lặng tiếp tục ăn cơm. Ý đồ đến đây của cô nàng chẳng nhẽ là chọc tức mình, cô tự hỏi. Thấy cô không làm ầm ĩ hay lớn tiếng phản bác, Phan Tuyết Vân liền nói tiếp.
- Thế thì cô không biết rồi đấy, tối qua Cao Diễm Hương đã bị vợ của trưởng phòng chúng ta cho ăn mấy cái bạt tai. Cô thân với cô ấy như vậy có biết vì sao lại thế không?
Phan Tuyết Vân cười nhạt trước vẻ mặt bất ngờ của cô và liền hiểu Đào Hoa Quân không hề biết về chuyện đó.
- Trưởng phòng của chúng ta có vợ sao?
Thay vì bất ngờ trước việc bạn của mình bị bạt tai thì cô lại ngỡ ngàng trước việc trưởng phòng của mình có vợ. Anh ta đâu có bao giờ đeo nhẫn cưới trên tay, sao hôm nay lại cưới rồi. Cô nàng nghe thấy cô hỏi lại mình về chuyện trưởng phòng có vợ thì chu cặp môi đỏ ra mà kể nguyên do.
- Trưởng phòng chúng ta cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, ổng không có gia đình mới là lạ. Cô có để ý là tay áp út ổng không đeo nhẫn không? Đó là do vợ chồng hai người đó không hoà thuận đấy.
Ra là vậy, nhưng không lẽ nào mà Cao Diễm Hương lại không biết điều này, cô đặt muỗng xuống rồi cau mày nghĩ. Có khi nào đó là nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng không lý nào người bạn giỏi giang của cô lại đi chọn làm người thứ ba cho một người như trưởng phòng. Mặc dù đúng là trông ổng nhìn cũng được, chức vụ tàm tạm và tiền lương đem về mỗi tháng không ít. Nhưng với diện mạo, tài ăn nói và tính cách thân thiện của Cao Diễm Hương thì có thể kiếm một người trẻ và tài giỏi hơn thế nhiều.
- Khó tin quá, Diễm Hương cô ấy cần gì phải chấp nhận làm người thứ ba?
Thấy cô không tin lời mình nói, Phan Tuyết Vân hừ một cái, cô nàng bĩu môi xem thường sự ngây thơ của Đào Hoa Quân. Tiền tài, du͙© vọиɠ, danh tiếng, người thường mấy ai mà vượt qua nổi đâu.
- Có thể về phương diện chuyện ấy của trưởng phòng hợp ý bạn cô cho nên mới đi cướp chồng của người khác thì sao? Tôi đâu phải người trong cuộc đâu mà biết rõ. Nếu cô muốn biết thì về mà hỏi người bạn sống cùng với mình đi. Chắc giờ cô nàng đang mất mặt lắm đây.
- Cô... sao cô lại...
Sau khi thỏa mãn việc hạ nhục một người như Cao Diễm Hương, cô nàng cười vui vẻ đứng dậy bỏ đi mà không thèm nghe một câu phải trái của cô. Nhìn bóng dáng ghét đang xa dần kia, trong người đầy một bụng tức mà không có chỗ xả. Đào Hoa Quân bây giờ đang lo lắng cho tình hình của bạn mình, vì nếu như Phan Tuyết Vân đã nói vậy thì chẳng mấy chốc cả công ty đều biết. Danh dự của một người khi bị chà đạp không thương tiếc thì đến một lúc nào đó, người ấy có thể làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ. Ngồi tại chỗ nhìn mớ đồ ăn còn thừa, cô tiếc rẻ mà cố gắng nuốt vào bụng dù lúc này bản thân đã mất đi tâm trạng ăn cơm. Vị của mấy thứ trong miệng cô giờ chẳng khác nào nước lã.
Ăn xong, cô để khay của mình vào rổ và trở về văn phòng ngồi nghỉ ngơi. Trong lúc mở cửa, cô gặp phải trưởng phòng bộ phận mình đang ngồi ở bàn làm việc giương mắt nhìn mình trong vài giây. Người này quan trọng với bà như vậy sao Diễm Hương? Ngay cả việc làm người thứ ba cũng chịu được sao? Bản thân Đào Hoa Quân về phương diện tình cảm có chút mập mờ nên không hiểu lý do về chuyện này. Không phải nó rất sai trai khi làm sao, cô nắm chặt bàn tay mình mà nghĩ.
***
Một ngày kết thúc việc làm của cô hôm nay thật sự không dễ thở như mọi hôm, có thể nói là cô chẳng thể tâm trung vào công việc nổi. Mong là mình không làm sai sót thứ gì, không thì chết mất. Với tâm trạng lo lắng trong người, Đào Hoa Quân nhanh chóng bắt xe buýt đi về nhà xem coi cô bạn của mình lúc này ra sao.
Cửa thang máy mở ra, cô vội bước chân về phía căn hộ mà mình ở. Vì hành lang khu chung cư quá tĩnh lặng nên tiếng nhập mật mã, tiếng cửa mở khóa vang lên một cách rõ ràng. Trời đã dần tối nên khung cảnh mọi thứ có chút u ám, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu trước khi vào trong.
Không ngoài dự đoán, phòng khách không hề được bật đèn lên mặc dù trời đã nhá nhem tối. Đào Hoa Quân cất tiếng gọi Cao Diễm Hương vài lần, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Nghĩ rằng cô bạn đang ở trong phòng nên cô đi tới trước cửa phòng và gõ vài cái để xác nhận. Một âm thanh gì đó phát ra ngay sau khi cô gọi, vì sợ bên trong xảy ra chuyện gì nên cô vội cầm tay nắm cửa và vặn. Tuy nhiên, cửa đã bị người bên trong chốt lại, không thể mở từ bên ngoài được.
- Diễm Hương, mình không biết bà đã gặp phải chuyện gì những tốt nhất đừng ở một mình như vậy. Có mình ở đây với bà mà.
Cô muốn an ủi tâm trạng hiện giờ của cô bạn mình dù cho những gì Cao Diễm Hương làm là sai so với lý tưởng của toàn xã hội. Một người làm sai chuyện gì đó, tất nhiên sẽ có lý do ẩn dấu phía sau mà bản thân họ cho là chính đáng. Tâm lý của một người chỉ chính họ mới có thể ra quyết định đâu là đúng, là sai. Chắc cũng vì lẽ đó mà có rất nhiều cá nhân bị coi là xấu xa, là ác quỷ, là cặn bã của thế giới.
- Mình không đánh giá những việc làm của bà là sai đâu, Diễm Hương. Không một ai có quyền làm điều đó cả.
Bằng tất cả sự tôn trọng, cô đã nói những điều này để trấn an tinh thần của bạn mình. Đào Hoa Quân là một người rất ít bạn bè, mỗi lần cô nghĩ rằng bản thân làm quen một người bạn mới thì kết quả người ta chỉ coi cô là công cụ. Một khi công cụ đó không còn ích lợi thì đối phương sẽ bỏ mặc cô, thế nên trái tim cô cũng không còn tràn đầy niềm tin như trước nữa. Phương Oanh là một trong số ít người làm bạn với cô mà không xem cô như một thứ gì đó có lợi cho mình, nhưng chuyện không tốt đã xảy ra với cô ấy và điều này làm cô rất buồn.
Còn với Cao Diễm Hương thì cô không rõ, cả hai trước giờ không qua lại với nhau quá sâu. Nhưng lúc cô cần nhất, cô nàng lại đến và mời cô đến nhà mình tá túc một thời gian. Được người khác quan tâm, cô vui lắm chứ. Vì vậy mà bây giờ, cô cảm thấy mình nên trả lại sự giúp đỡ đó bằng cách ở bên cạnh và quan tâm. Đợi một lúc lâu sau, cô mới nghe được tiếng chân của người bên trong đi đến bên cửa và mở khoá. May mà cô ấy vẫn chịu gặp mình, Đào Hoa Quân vui mừng mà mở cửa đi vào.
Trong phòng, cô bạn đang ngồi trùm chăn trên giường và chỉ chừa lại gương mặt với đôi mắt đỏ hoe cùng một bên má hơi sưng. Tuy nhiên ngoài những điểm đó ra, cô còn thấy Cao Diễm Hương chưa tẩy trang gương mặt mình. Vậy là chuyện này thật sự bắt đầu từ tối hôm qua. Gạt bỏ những suy nghĩ không mấy tốt về cô nàng, cô liền quan tâm hỏi.
- Bà đã ăn gì cả ngày hôm nay chưa?
Đáp lại cô là một cái lắc đầu từ Cao Diễm Hương. Đoán được rằng có thể bạn mình không muốn đi ra ngoài mua đồ ăn, cô đã mua một phần cháo dinh dưỡng về. Đào Hoa Quân đi tới cạnh giường đặt hộp cháo và muỗng xuống để cô có thể tự lấy ăn.
- Ăn đi, rồi bà có thể kể cho mình chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Ngày hôm qua mình say quá nên...
Cao Diễm Hương đưa tay định cầm lấy hộp cháo, nhưng ngay khi cô nhắc đến tối hôm qua cô nàng liền rụt tay lại và ôm chặt chăn vào người. Ánh mắt của cô nàng bây giờ như thể nhìn thấy ma vậy và lại nhìn chằm chằm cô với đầy sự sợ hãi. Nhìn thấy động tác đó của cô bạn, Đào Hoa Quân chợt cảm thấy mình đã quá vội vàng trong việc tìm hiểu tình hình của ngày hôm qua thế nên liền không hỏi nữa.
- Vậy bà ăn đi, mình ra ngoài đây. Khi nào cảm thấy đỡ hơn thì nhớ kêu mình.
Sau khi nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài và cũng không quên đóng cửa cẩn thận lại cho bạn mình. Không biết phải làm sao mới phải đây, cô thở dài mà trở về phòng mình lấy đồ đi tắm rửa rồi đi ăn tối. Bữa nay là cơm chả trứng với bì heo, canh là rau muống nấu me.
Ăn tối xong, Đào Hoa Quân bật tivi ở phòng khách lên xem, cô xem thử coi cô nàng có chịu ra ngoài hay không. Nhưng ngồi xem tivi đến tận hơn 11 giờ đêm mà vẫn chưa thấy bóng dáng ai, cô đành tắt tivi và đi vệ sinh cá nhân rồi về phòng ngủ. Mong là sáng ngày hôm sau mình có thể gặp được cô ấy, cô tắt đèn trong phòng và leo lên giường.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kinh Dị
- Đừng Rời Xa Anh
- Chương 12