Chương 7: Trong Lòng Ngươi Không Rõ Ràng Sao?

"Ninh C: AR438, đây không phải biển số xe taxi bản thân mình đã gặp ở vùng ngoại thành ngày hôm qua sao?"

Tô Mục Nhiên nhíu mày.

Mới vừa trói định hệ thống... mà liên tiếp có sự kiện linh dị xảy ra như vậy?

Xe quỷ đêm khuya?

Còn có tai nạn xe cộ kia.

Hai người chết một người bị thương.

Liễu Thiểu Long dây dưa với bạn gái của hắn ta là Trần Vãn Tình.

Tài xế xe taxi chắc còn đang nằm trong bệnh viện—— Như vậy, người lái xe taxi kia là ai?

... ... ...

Trương Đại Niên trầm mặt đi tới công trường.

Trên công trường vô cùng vắng vẻ, công nhân xây dựng... chưa có một ai trở lại.

Trong phòng thép màu(1) được lâm thời xây dựng cho "phòng hạng mục", mặc kệ vô số đầu thuốc lá trên bàn, Trương Đại Niên ngồi xuống ghế xoa huyệt thái dương... Thật nhức não!

(1) Phòng thép màu được sử dụng rộng rãi trong việc xây dựng văn phòng tạm thời và ký túc xá cho các công trường xây dựng, có đặc điểm dễ xây dựng, dễ tháo dỡ.

Hắn ta đã dốc sức làm ăn trong thành phố này nhiều năm, có nhân mạch cũng có tiền.

Dù công trường có xảy ra một hai chuyện ngoài ý muốn hắn ta cũng không coi vào đâu, hoàn toàn có thể gánh vác nổi, thế nhưng...

"Trần Công, gọi điện thoại bảo Vương Ngũ Lục tới lấy tiền đi, tôi đã sắp xếp xong với bên tư pháp rồi, Vương Ngũ Lục cũng đã đồng ý ngầm điều giải."

Trần Công là người trông coi công trường.

Hắn ta gầy teo, cao chừng một mét tám mấy, trên người luôn mặc một bộ đồ tây lại mang theo nón bảo hộ. Lúc này hắn ta đang đi vòng quanh một bản thiết kế, vừa nghe Trương Đại niên nói vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

"Đúng rồi, tổng giám đốc Trương, bên phe giáp có gọi điện thoại, bọn họ muốn chúng ta mau chóng khởi công."

"Mẹ nó, tôi cũng muốn khởi công ngay bây giờ đây!"

Trương Đại Niên đứng bật dậy, lửa giận nhẫn nhịn suốt mấy ngày nay bùng phát, hắn ta mắng lớn: "Thời đại gì rồi mà đám khốn kiếp kia còn tin rằng thế giới này có quỷ? Nữ quỷ áo đỏ... Ha ha, tao f*ck your mother smelly cunt (2)!"

Mấy ngày gần đây, trên công trường không ngừng xảy ra chuyện.

Đầu tiên là có công nhân té gãy chân khiến Trương Đại Niên phải gánh chịu tiền giải phẫu cùng với khoản bồi thường ba vạn rưỡi.

Sau đó, lại là tin đồn "nữ quỷ áo đỏ".

Yên tĩnh không được vài ngày đã có người ngã lầu bỏ mình.

Dựa theo "hợp đồng xây dựng công trình", các sự cố thương vong trên công trường tạo thành tổn thất khiến công trình bị ngừng thi công đều do “phe ất” gánh chịu.

Hắn ta là thương nhân nhận thầu.

Công trường lớn như vậy, tổn thất khi đình công một ngày tuyệt đối không ít hơn bao nhiêu so với số tiền phải bồi thường cho một mạng người.

"Những tên công nhân vô tri này kính nể quỷ thần cũng là bình thường."

Trần Công ngược lại không quá lo lắng.

Hắn ta chỉ là người trông coi công trình, là nhân viên làm theo tháng, công trường có đình công hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn ta.

"Ông đi báo tin cho đám công nhân đi, nói với bọn họ tôi đã tìm cao nhân làm lễ cúng bái rồi, kêu bọn họ ngày mai quay lại làm việc đi... Mặt khác..." Trương Đại Niên dừng một chút, cắn răng nói: "Mẹ nó, tôi không tin nơi này thật sự có quỷ, Trần Công, tối nay ông với tôi cùng ở lại công trường này, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ!"

... ... ...

"Lại là một ngày cá muối (3)."

(3) Ngày cá muối: ngày chẳng làm được chuyện gì, chỉ nằm ì một chỗ, không ước mơ, không lý tưởng.

Mười một giờ mở cửa thẳng đến sáu giờ chiều vẫn không có một khách hàng cũ nào ghé tới, Tô Mục Nhiên dứt khoát đóng cửa tiệm, bắt đầu tu luyện "Thái Huyền Kinh" .

Thái Huyền Kinh được chia làm chín tầng.

Tầng thứ nhất là "Dưỡng khí" .

Có thể dưỡng ra một ngụm "Chân Huyền pháp lực" đã có thể coi là đại viên mãn.

Đương nhiên, ngoại trừ phương pháp "Dưỡng khí" ra, tầng thứ nhất Thái Huyền Kinh còn ghi lại mấy pháp thuật nhỏ đơn giản, cùng với phương pháp vận dùng pháp lực.

"Lấy ý vận khí... Ý là phải lấy ý thức tư duy để vận chuyển pháp lực sao?"

Tô Mục Nhiên thử vận chuyển pháp lực.

Ông.

Hình như nơi cánh tay phải của hắn có truyền tới cảm giác ấm áp.

Chưởng một chưởng lên mặt đất.

Răng rắc.

Toàn bộ gạch sứ trên sàn nhà nứt vỡ.

"Mạnh như vậy?"

Ánh mắt Tô Mục Nhiên tràn đầy vui sướиɠ, lấy "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm" ra, sau đó cũng vận chuyển pháp lực.

Tranh!

Dường như Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm run lên một cái, phát ra một tiếng chiến minh, ngay sau đó lại bình tĩnh lại... một cảm giác suy yếu dâng lên.

Tô Mục Nhiên vội vã nhìn về phía hệ thống, khóe miệng không khỏi giật một cái ——

Này mẹ nó!

Năm mươi điểm giá trị pháp lực chỉ còn lại mười điểm?

Quan trọng nhất là... vẫn không thể thôi động Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm?

"Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm chính là pháp bảo, hơn nữa nó còn là bảo vật Thái Thượng lão quân trong truyền thuyết ban cho Trương Thiên Sư, tất nhiên là tiên khí, lấy tu vi hiện tại của mình chỉ sợ không thể thôi động nó được."

Bảo vật nơi tay nhưng không cách nào sử dụng.

Này giống như xem phim người lớn.

Cách màn hình, cho dù có nghẹn tới nổ tung cũng không có tác dụng gì, tối đa cũng chỉ có thể dùng tay khiến chính mình thoải mái một chút.

"Không được!"

"Mình muốn pháp lực!"

"Mình muốn điểm công đức!"

Tô Mục Nhiên không thể ngồi yên.

Con đường trở thành Thần siêu mạnh mẽ đang hiện ra trước mắt, ai có thể nhịn được?

"Nhưng mình phải tới chỗ nào mới tìm được quỷ đây? Bên phía công trường? Ngày nào Trương Đại Niên còn chưa van cầu mình thì ngày ấy mình nhất định không đi."

"Hay là... đi tìm tên bạn trai của Trần Vãn Tình bàn luận nhân sinh?"

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Tô Mục Nhiên thu hồi "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm", mở cửa, không khỏi kinh ngạc nói: "Là cậu sao? Sao cậu lại tới đây?"

Người đứng ngoài cửa chính là tên thanh niên cợt nhả lái chiếc Ferrari màu đỏ kia, hình như cậu ta được gọi là… gì mà… cậu Lý?

Sắc mặt cậu Lý tái nhợt, hơi thở phù phiếm đi vào trong tiệm, nhỏ giọng nói: "Đạo sĩ, chỗ cậu có bán thứ đồ trừ tà gì không?"

Tô Mục Nhiên không trả lời.

Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt của cậu Lý này.

Sau khi vận chuyển pháp lực Tô Mục Nhiên có thể thấy, trên mặt cậu Lý có một tầng sương mù âm uế.

Khóe mắt hắn ta đỏ lên, trên cổ còn có vài dấu vết mà người thường khó có thể nhìn ra. Hình như là… vết nhéo?

Đây là quỷ nhập vào người?

Tô Mục Nhiên cảm thấy lớp sương mù âm uế kia có chút quen thuộc.

Liễu Thiểu Long?

"Cậu có gian tình với Trần Vãn Tình?"

Tô Mục Nhiên trầm ngâm trong chốc lát đột nhiên mở miệng, hỏi một câu kinh người.

Sắc mặt cậu Lý thay đổi lớn, thất thanh nói: "Cậu... Cậu không nên nói bậy!"

Phản ứng của cậu Lý có chút kịch liệt.

Tô Mục Nhiên cười lạnh: "Tôi có nói bậy hay không, trong lòng cậu không rõ ràng hay sao?"

(2) Nguyên văn là QNMLGB, ý chỉ vụ bê bối “mua đồng hồ sang” của Dương Đạt Tài, chủ tịch Cục An toàn Lao động Thiểm Tây năm 2012 gây bão trên mạng Trung Quốc, nơi nơi đầy rẫy các bài viết bàn luận vấn đề này. Một cư dân mạng bất bình với sự việc bê bối kia nên muốn mở miệng mắng người, nhưng vì lời tục nên dùng bảng chữ cái ghép vần mà viết là “wqnmlgb” (vì viết tục ra sẽ bị che), có cư dân mạng dịch thành “Năm ngoái tôi mua đồng hồ”. Nên câu này được cư dân mạng sử dụng rộng rãi, để chỉ sự phẫn nộ.