Chương 67: Bị Mình Siêu Độ

Tô Mục Nhiên làm bộ như không thấy, tiếp tục tìm kiếm bốn phía.

Từng ngọn lửa xoắn tới, thỉnh thoảng lại có một quỷ ảnh tràn đầy lửa nhào về phía Tô Mục Nhiên.

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, sức miễn dịch với lửa +1."

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, năng lực ngự hỏa +1."

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, năng lực ngự hỏa +1."

Từ lúc đi vào phòng khám bệnh đến hiện tại, điểm công đức của Tô Mục Nhiên đã tăng lên 28.5 điểm, tổng cộng lấy được 8 điểm sức miễn dịch với lửa, 9 điểm năng lực ngự hỏa.

Hắn đã triệt hồi Đạo pháp "Huyền Binh Giáp" .

Ngọn lửa cuốn tới.

Không chỉ không khiến hắn bị thương, ngược lại còn khiến Tô Mục Nhiên cảm thấy cả người vô cùng thư thái.

Giờ này khắc này.

Trên mặt gương mặt quỷ trốn trong ngọn lửa kia đã hiện lên thần sắc không thể tin nổi.

Sau đó.

Nó liền thấy cho dù nó thi triển bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể thương tổn người trẻ tuổi kia, mà người trẻ tuổi ấy cũng đang nhanh chóng đi về phía nó.

Ầm ầm!

Lập tức, toàn bộ hành lang bùng cháy dữ dội.

Mặt quỷ đang giấu trong ngọn lửa bình thường ấy lại thoát khỏi ngọn lửa, sáp nhập vào đám cháy dữ dội bên ngoài.

Lập tức đám cháy bên ngoài lại càng thêm kịch liệt.

"Chỉ là một tiểu quỷ cũng dám ra vẻ ở trước mặt ta?"

Tô Mục Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Nhưng trong lòng thì thoải mái vô cùng.

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, sức miễn dịch với lửa +1."

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, năng lực ngự hỏa +1."

"Keng!"

"Ngươi đã bị quỷ lửa công kích, điểm công đức +1, năng lực ngự hỏa +1."

Trong nháy mắt khi ngọn lửa bốc lên, trong đầu hắn liên tục truyền đến tám tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Thân hình hắn khẽ động, pháp nhãn mở ra, đấm thẳng một đấm về phía bên trái.

C-K-Í-T..T...T! ! !

Một đám lửa trực tiếp bị đánh dính lên tường.

Lập tức, một tiếng thét chói tai mà chỉ có Tô Mục Nhiên mới có thể nghe được truyền đến, trong đầu lại liên tục vang lên năm tiếng nhắc nhở của hệ thống, mà tiếng nhắc nhở cuối cùng của hệ thống... lại là số lẻ.

Quỷ lửa này.

Đã hết sức rồi.

Ào ào.

Trong hành lang, trong phòng, toàn bộ phòng khám bệnh, trong nháy mắt tất cả lửa khói phảng phất như chưa từng xuất hiện chút nào, trực tiếp tiêu tán.

Khói đặc cuồn cuộn cũng hóa thành hư không.

Tô Mục Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tường.

Bên trong đoàn lửa dính trên tường, gương mặt quỷ kinh khủng dữ tợn kia đang trở nên cực kỳ điên cuồng.

"Đáng chết!"

"Bọn họ đều đáng chết!"

"Phòng khám bệnh thâm hiểm độc địa này!"

"Tôi bị bỏng toàn thân đang trị liệu ở bệnh viện thành phố, vốn có thể khôi phục bình thường, ai ngờ tên chết tiệt... khốn kiếp kia lại lừa gạt tôi tới phòng khám bệnh của hắn ta..."

"Xong."

"Mọi thứ đều xong."

"Mặt của tôi bị hủy."

"Vợ tôi chê tôi xấu nên bỏ trốn theo người khác."

"Cho dù tôi đi đến đâu cũng bị người ta coi là quái vật."

"Ngay cả con của tôi nhìn thấy tôi cũng bị hù dọa tới bật khóc!"

"Tôi không chịu nổi!"

"Tôi không chịu nổi."

Tô Mục Nhiên lắc đầu.

"Niệm tình ngươi vẫn chưa thương tổn tới những người vô tội khác, ta có thể cho ngươi một cơ hội tự mình tiêu tán, về phần phòng khám bệnh có thâm hiểm độc địa như ngươi nói không, sau chuyện này ta nhất định sẽ yêu cầu cảnh sát điều tra rõ ràng."

Dưới tầng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Hẳn là cảnh sát cùng đội phòng cháy chữa cháy thấy lửa tắt nên xông tới.

Tô Mục Nhiên lập tức nắm lấy gương mặt quỷ lửa kia nhảy ra ngoài cửa sổ, mang theo mặt quỷ nhanh chóng rời đi.

Trong phòng khám.

Toàn bộ cảnh sát cùng nhân viên đội phòng cháy chữa cháy đều mang vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.

Vừa rồi thế lửa hung mãnh, khói đặc cuồn cuộn.

Nhưng trong phòng khám lại không có bất kỳ vết cháy nào, thậm chí còn không có bệnh nhân nào bị kinh động. Đúng lúc này, có một bệnh nhân đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng vừa thấy tình thế bên ngoài lại lập tức lui về, suốt nửa phút sau mới lại đẩy cửa ra, kinh ngạc nói: "Cảnh sát? Nhân viên phòng cháy chữa cháy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?"

Rất nhanh.

Có người phát hiện trong phòng làm việc của bác sĩ có một thi thể bị đốt cháy.

"Cục trưởng."

"Những vật khác trong phòng đều không bị thiêu cháy, ngay cả giấy tờ trên bàn làm việc cũng bình yên vô sự, chúng tôi đã đối chiếu thử, người này là một bác sĩ khoa chỉnh hình, là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện nhân dân thành phố, rất nổi danh."

Điền Trấn Bắc thì lại trầm mặt.

Lại là một vụ án thần quái?

Cũng may Tô tông sư đã giải quyết.

Hắn ta nhìn từng nhân viên trong đội phòng cháy chữa cháy cùng cảnh sát ở đây, trầm giọng nói: "Lập tức phong tỏa phòng khám bệnh này, những bệnh nhân đang ở đây tạm thời sắp xếp đưa họ đến bệnh viện nhân dân thành phố, mặt khác... Không thể để cho bất kỳ phóng viên nào đưa tin về việc này, ngay cả mấy lời đồn đãi trên mạng cũng phải áp chế lại."

"Này..."

Một nhân viên cảnh sát cười khổ nói: "Cục trưởng, lúc trước có rất nhiều người vây xem đã quay phim chụp hình, thậm chí có người nhanh nhẹn còn đăng lên TikTok, vòng bạn bè, mấy trang trên mạng… chỉ sợ rất khó có thể gỡ bỏ hết."

"Chuyện này không cần mấy cậu lo lắng."

Điền Trấn Bắc khoát khoát tay.

Thật coi bộ giám sát mạng của quốc gia là một lũ bất tài sao?

Trước đó, mấy clip hình ảnh quay chụp về vụ hoả hoạn có được truyền ra ngoài cũng không có vấn đề gì.

Nhưng người chụp được hình ảnh đột nhiên ngọn lửa dần thu hẹp lại, sau đó tiêu tán, hơn nữa phòng khám bệnh tư nhân bị cháy hơn nửa giờ lại không có bất kỳ dấu tích của sự cháy nào… Đoán chừng những chuyện này vừa đăng lên web sẽ bị xóa ngay trong một nốt nhạc.

Mấy thứ này nhất định sẽ truyền đi.

Thế nhưng không có video làm chứng, chỉ là truyền miệng đơn thuần, cho dù có người nói cũng không chắc có người tin.

... ...

Trong thành phố.

Ở một góc hẻo lánh.

Tô Mục Nhiên dừng lại, ném mặt lửa kia xuống đất nói: "Tốt rồi, nói ra chuyện xưa của ngươi... ĐCMN."

Hắn còn chưa nói hết câu.

Đột nhiên khí tức trên gương mặt lửa trở nên phai nhạt.

Mà thần sắc tức giận lúc trước cũng đã từ từ khôi phục bình tĩnh.

"Tôi chỉ muốn báo thù, gϊếŧ hắn rồi tôi cũng được giải thoát."

Bùng.

Mặt lửa trực tiếp tiêu tán.

"Keng!"

"Ngươi siêu độ quỷ lửa, thu được điểm công đức khen thưởng +50."

"..."

Con mẹ nó!

Tô Mục Nhiên cười khổ không thôi.

Siêu độ cái trứng dái, bản thân mình chẳng làm gì cả làm sao có thể siêu độ? Còn trắng trợn tặng không cho mình 50 điểm công đức?

Hắn vừa định trở lại tiệm net.

Nhưng lại nhận được điện thoại của Điền Trấn Bắc.

"Tô tông sư, tôi mới xin được số điện thoại của cậu từ chỗ Trương Đại Niên, chuyện hôm nay thật cảm ơn cậu."

Lúc này Tô Mục Nhiên đang cảm thấy phiền muộn.

Hắn vốn dự định đưa con quỷ lửa này về bỏ vào bên trong "Quy Sơn Nghiễn", đến lúc đó mỗi lúc cần lại bắt hắn ta thả ra chút lửa, như thế không phải bản thân mình có thể tu luyện "Hỏa Long Ngâm" bất kỳ lúc nào mình muốn rồi sao.

Đáng tiếc.

Hắn ta đã bị mình siêu độ!

Lúc này hắn bình tĩnh nói: "Không sao, trừ gian diệt ác là chức trách của người làm công dân như tôi."

Ông cảm ơn tôi?

Mẹ nó tôi tới đây chính là vì điểm công đức cùng năng lực ngự hỏa đấy, có biết không?

Lão tử hấp tấp chạy tới đây tuyệt đối không phải vì cứu hoả gì.

"Đúng rồi, bên này có một người bị thiêu chết, cũng đã điều tra được thân phận, là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện nhân dân thành phố tên Trương Tuyết Phong, mà phòng khám bệnh tư nhân này chính là do vợ hắn ta mở ra."

Ánh mắt Tô Mục Nhiên khẽ động.

Hắn nói: "Đúng rồi, cục trưởng Điền, ông thử điều tra giúp tôi một chút, xem xem có phải có một người bị phỏng được chuyển từ bệnh viện thành phố đến phòng khám bệnh này không, cuối cùng hẳn người đó đã tự sát."